Cái xúc tu cháy rực cột chặt chân phải của Sở Vân Thăng, nhưng Thiên Bích Kiếm lại không có cách nào chặt đứt nó, mà ngọn lửa của vị Hỏa ma vương đang men theo xúc tu cháy đến nơi rồi! năng lương của ngọn lửa rất lớn, không hề thua Hỏa diệm huyền ô ngày đó.
Sở Vân Thăng gần như quỵ dưới đất, Thiên Bích Kiếm đứng sừng sững một bên, chiến giáp lấp lánh phản chiếu ánh sáng của ngọn lửa! Hắc vũ độc lập đoàn, quan binh sư đoàn chủ lực số , những người có mặt tại hiện trường dừng bước chân vội vã của mình lại, không dám ho he gì, một khi Sở Vân Thăng chiến bại thì phòng tuyến phía Tây nguy to.
Ngọn lửa tới rất gần! Ngay lúc đó, hắn tập trung năng lượng bật dậy! Cả ngọn xúc tu dài trong phút chốc bị kéo lên, sức mạnh đó lớn đến nỗi phần đầu của Hỏa ma vương cũng bị lắc lư theo! Sở Vân Thăng dùng tay giơ cao Thiên Bích Kiếm chém xuống, thanh kiếm chém một nhát dài, tạo ra Thập nhị kiếm ảnh hình cánh quạt!
Thời gian như ngưng tụ lại.
Kiếm ảnh đầu tiên gập lên kiếm ảnh thứ , sau đó chồng lên kiếm thứ ! Kiếm ảnh nhanh dần, nhanh đến dữ dội” khi Thập nhị kiếm ảnh hợp lại cả thế giới dường như tối đen, chỉ có ánh sáng chói lòa của kiếm ảnh!
Sau đó,
Vừa nặng như tiếng sấm lại vừa nhẹ nhàng.
Phịch!
Cái xúc tu hại chết bao người đã bị cắt gọn!
Hỏa ma trùng kêu gáo lên chói tai, thê lương lạ thường, cả bầy Xích Giáp Trùng bỗng dừng lại!
Sau khi cái xúc tu bị đứt, ngọn lửa cháy men theo đó cũng mất phương hướng, phóng ra tứ phía.
Lục Vũ cùng Băng năng hắc vũ đến giúp Sở Vân Thăng, nhưng lại bị những tia lửa bắn tung tóe vào nên lại tránh ra xa!
Cái xúc tu mất kiểm xoát, Sở Vân Thăng lại bị bắn tung lên trời rồi rơi xuống.
Mà bên dưới lại là Hỏa ma vương đang há miệng chờ sẵn.
Con quái trùng này không giống Kim giáp trùng, nó không cần há miêng mới phun được lửa mà cả người nó là một khối lửa, vì vậy miệng nó lúc nào cũng ngậm chặt, cho dù kêu thét cũng chỉ hơi hé ra.
Bây giườ vì cái xúc tu bị đứt mà mất kiểm soát, cái miệng của nó ngoác rộng hết cỡ.
Đây là cơ hội duy nhất để giết nó!
Sở Vân Thăng tranh thủ khoảng không để quay người, đầu hướng xuống, Thiên Bích Kiếm hướng thẳng, lưỡi kiếm vạch ra một đường nhằm thẳng vào miệng trùng tử.
Cả người và kiếm biến mất trong miệng con quái trùng!
“Sở ca” Diêu Tường hét lên kinh hãi, định xông lên nhưng bị mọi người ngăn lại.
Hắn không đi ra nhưng có một cái bóng nhảy ra, hung hãn nhằm vào Hỏa ma Vương.
Là con hổ!
Thấy Sở Vân Thăng bị quái trùng nuốt sống, con hổ đã không còn nhìn thấy gì nữa rồi!
Nhưng nó sao bằng con quái trùng được, chưa kịp tiếp cận đã bị con quái đánh văng ra!
Con hổ lảo đảo đứng lên, gầm dài một hồi, bi tráng, vô nghĩa , rồi nó lại xông lên, trên đất đã vương vãi máu hổ!
Nhưng ở một bên , băng năng Hắc vũ vẫn xối xả vào con quái, hễ băng năng văng vào thân thì quái trùng đã dung lửa làm tan ngay!!
Nhưng bỗng nhiên thân xác nó oằn lên, vẹo vọ, giống như bị phong đòn gánh
Rồi một kiếm ảnh lại loé ra từ miệng nó, và nó phun ra một đống thịt ra mặt đất.
Sau đó một bóng người cũng bị phun ra, nhưng lại rơi ngay trên lưng con quái.
Cả bộ chiến giáp đở lừ vì máu và nhiệt, tay cầm thanh trường kiếm, chân đạp lên quái trùng đã chết.
Giờ khắc đó, Sở Vân Thăng trông như chiến thần giáng thế vậy!
Quái trùng vừa chết, bọn Xích Giáp Trùng động loạt thối lui, đi về hướng bờ Bắc!
“ Trùng tử rút rồi! Trùng tử rút rồi!”
Trận địa phía Tây, trên dưới hoan hô vui mừng!
Phó Liệu Nguyên đang ở xa từ từ đặt ống nhòm xuống, thở phào nói:” Lão Tần, người tìm đến rồi!”
“Là hắn à?” Tần Manh không dám tin. Nói.
Sở Vân Thăng nhìn đoàn người kéo lại gần như ong kia, và con hổ người đầy máu tiến lại gần, muốn đi tiếp mà không được, hắn khụy xuống, trong người nóng ran!
“Thôi chết! Trúng hỏa độc của trùng tử rồi!” Sở Vân Thăng quỳ trên xác trùng tử, dùng Thiên Bích Kiếm chống người dậy, hắn phát hiện mình ở trong cơ thể trùng tử quá lâu, nhất định đã bị trúng độc tố hỏa tính của nó rồi!
Do năng lực hơn Xích Giáp trùng nên tất nhiên hỏa độc cũng nặng hơn! Lúc nãy là cách duy nhất để hắn giết chết trùng tử, hắn dùng nguyên khí tấn công từ bên trong, đồng thời sử dụng Thiên Quân bích dịch mới giết được nó, nếu dùng chiêu cũ như đối phó Kim Giáp trùng thì chắc là không thể được!
Có lẽ con trùng tử này vẫn có nhược điểm, nhưng hắn tạm thời chưa biết, chỉ mong giết nó càng nhanh càng tốt.
“Sở tiên sinh, anh sao rồi?” Bọn Định Nhạn thấy hắn đột nhiên khụy xuống bèn lo lắng chạy đến.
“Tìm quân y băng bó cho con hổ của tôi, rồi dìu tôi về căn phòng lần trước, nhanh! Hắn kiềm chế độc tố phát tác, thở gấp nói.
Quân y sư đoàn số làm sao trị được độc tính của trùng tử cơ chứ, chỉ biết hi vọng vào khu hỏa độc nguyên phù mà thôi, may thay lúc mới vào thành hắn đã chế thử không giờ lại phải lật sách cổ để tìm.
Sở Vân Thăng dặn dò, Đinh Nhạn không dám trái ý, lập tức làm theo, nhanh chóng cùng Diêu Tường và Lục Vũ đưa Sở Vân Thăng về căn phòng nhỏ đó.
Nhưng con hổ nhất định không cho quân y lại gần, bọn Đinh Nhạn cũng chịu thua, ngoài Sở Vân Thăng ra nó chẳng nghe ai, cũng may là sức khỏe tốt, khả năng tự hồi phục nhanh, mấy vết thương tuy chưa ngậm miệng nhưng cũng không chảy máu nữa.
Khi Sở Vân Thăng vào căn phòng, nó cứ quỳ mãi ngoài cửa nhưng thỉnh thoảng lại lo lắng ngó vào xem chủ thế nào.
Khu độc phù nguyên phù cấp , cần tiêu hao khá nhiều nguyên khí, Sở Vân Thăng bây giườ rất yếu, phải dung đến Nhiếp nguyên phù mới chế được.
Một tiếng sau, hắn dùng hết tấm khu độc phù mới có thể tiêu tán hết độc tố trong người, thế mới thấy năng lực của quái trùng này lớn thế nào, may là loại độc này chỉ tồn tại trong người trùng tử, không thì rắc rồi to!
Tuy đã loại bỏ được độc tố, quái trùng đã được tiêu diệt, nhưng Sở Vân Thăng đã tiêu hao quá nhiều nguyên khí, phải tốn thời gian mới khôi phục được.
Bây giờ hắn đã để lộ toàn bộ kiếm khí với thiên hạ, sau này không cần che giấu nữa, chỉ cần cẩn thận với tên mặc áo choàng là được, may thay chuyện hắn dung băng băng phù tại biệt thự Phương gia không ai biết, nếu không hắn sẽ trở thành mối hiềm nghi cho các cao thủ băng năng
Tiếc là khả năng của hắn giờ không thể phong ấn được quái trùng này, nếu không sau này nó sẽ là thứ vũ khí hữu ích.
Nghĩ đến quái trùng hắn mới nhớ đến cái xác của nó, hắn nhất định phải lấy được cái xác đó, loài trùng tử đó mạnh như vậy, đến cả Thiên Bích kiếm ũng không làm nó bị thương! Hắn phải nghiên cứu kĩ xúc tu và bộ vẩy của nó mới được.
Sở Vân Thăng bước ra khỏi phòng là con hổ liền hân hoan xoắn xuýt lấy hắn, có điều hắn không thể ôm trọn nó như ngày còn bé nữa.
“Sở đại ca, tôi dẫn quân y đến, có cần chữa trị không?
Chúc Lăng Điệp và đám người đứng ngoài cửa, thấy Sở Vân Thăng đã tự mình đi ra được, tất cả thở phào, Sở Vân Thăng giết được quái trùng đồng nghĩa với việc cứu thoát được rất nhiều người, ai dám đảm bảo là chỉ có con như vây. , nêu lại có một con nữa đến phòng tuyến phía Tây không có Hắc vũ vương, ngoài hắn thì không ai chống đỡ được!
Vị trí bây giờ của hắn ở Hắc vũ đoàn, thậm chí là sư đoàn số , đã vững không thể lung lay được nữa rồi.
“Không cần đâu, tôi thấy khá hơn nhiều rồi” Sở Vân Thăng lắc đầu, thấy một đán người đang dung dây trói xác con Hỏa ma trùng, muốn dung xe lôi nó đi, hắn nói với Chúc Lăng Điệp:
“Tôi tìm cô có chuyện, cái xác đó không cần kéo đi đâu, tôi đang cần dùng nó!”
“Được, quái trùng là do anh giết, để tôi đi nói với họ!”
Chúc Lăng Điệp cười đáp.
Trước kia dù Sở Vân Thăng có xuất sắc đến mấy thì với Chúc Lăng Điệp, hắn vẫn chưa bằng được Hắc vũ vương, nhưng trong khoảnh khắc vừa nãy, khi hắn chui tọt vào miệng quái trùng, khi hắn giết được nó, với năng lực như vậy chắc chắn là từ Hắc vũ vương trở lên!
Trong mắt cô, thập nhị kiêm ảnh củahắn là kiếm khí! Nếu không tận mắt thấy thì cô không bao giờ tin vào cái thứ tưởng như chỉ có trong truyền thuyết đó!
Nhưng quái trùng rõ ràng là bị giết bời kiếm khí đó!
Vì vậy cô tin.
Cuộc chiến này, sau khi được báo cáo lên tổng bộ, Kim Lăng thành đã có một hắc vũ vương mới!
Mà người này không chỉ yểm trợ sư đoàn số mà còn là người của Hắc vũ độc lập đoàn.
Chúc Lăng Điệp có phần kích động, mình lại đang chỉ đạo một Hắc vũ vương ? Cô thật không dám tin nữa.