Sở Vân Thăng tắt máy tính, hắn đoán chừng tình hình sẽ càng ngày càng tồi tệ, thế nhưng hắn chẳng còn tâm trí và thời gian đâu mà đi lo việc này. Bây giờ việc mà hắn phải làm là học theo phương pháp tu luyện ghi trong sách cổ, đầu tiên, chính là học cách chế phù. Trên thực tế, kể từ lúc hắn đọc hiểu được ba trăm chữ cái đến nay, đã biết được có thể chế tạo nguyên phù, hắn còn vì vậy mà dựa theo sự chỉ dẫn của sách cổ chế tạo ra vài tấm nguyên phù, thế nhưng đều không cái nào có tác dụng, sau đó hắn cũng hết hứng hết thú.
Kể từ sau sự kiện mặt trời biến mất sáng nay, hắn chợt phát hiện trong đống nguyên phù không có tác dụng mà hắn đã chế tạo, tự nhiên lại lóe lên ánh sáng như khi chế tạo nguyên phù thành công mà sách cổ đã viết. Từ trên nguyên phù bắn ra những phù văn vốn tạo nên bản thân phù thể, tản ra ánh sáng vàng rực rỡ, sau đó đột nhiên co rút lại, tấm nguyên phù đó như thể đã có sinh mạng của mình, bay lên giữa không trung, giữ nguyên tại đó cho đến khi Sở Vân Thăng thu nó lại.
Sở Vân Thăng đoán rằng sự kiện mặt trời biến mất sáng nay dẫn đến cái gọi là 'vạn pháp quy chỉnh' bắt đầu xảy ra, tấm nguyên phù này đã được sức mạnh thần bí nào đó kích hoạt, bỗng nhiên có thể sử dụng.
Hắn tỉ mỉ nhiên cứu nguyên tắc chế phù trong sách cổ, rốt cuộc hiểu rõ hóa ra những ký tự trên nguyên phù chính là con đường dẫn dắt pháp tắc thiên địa, là con đường tất yếu để dẫn dắt cái mà sách cổ gọi là nguyên khí thiên địa vào trong bản thể nguyên phù, vậy nên khi khắc họa phù văn, người chế phù nhất định phải dùng nguyên khí dựa theo một pháp tắc nào đó dung nhập vào, như vậy sau khi hoàn thành việc chế phù, những ký hiệu trên nguyên phù mới có thể sinh ra con đường cộng hưởng với pháp tắc thiên địa, kích hoạt bản thể nguyên phù.
Mà tấm nguyên phù ngẫu nhiên bị kích hoạt kia lại nằm ngoài tầm hiểu biết của Sở Vân Thăng, bởi vì lúc trước hắn tuyệt đối không có cái gọi là nguyên khí thiên địa để truyền vào trong phù văn, sở dĩ có thể bị kích hoạt, hắn đoán là khi sách cổ phát ra hào quang tối hôm đó, tấm nguyên phù này được hắn dùng như vật làm dấu kẹp vào trong sách cổ, có thể là sách cổ thông qua một cách thức nào đó khó tưởng tượng cải tạo lại tấm nguyên phù rởm này của hắn.
Sở Vân Thăng không biết lần sau sách cổ sẽ phát quang khi nào, lợi dụng lúc sách cổ phát quang để cải tạo nguyên phù hiển nhiên là không thực tế. Vậy nên hắn quyết định trước hết phải tu luyện nguyên khí thiên địa một chút.
Loại năng lượng được sách cổ ví như năng lượng nguyên sơ nhất giữa trời và đất này, vào năm nghìn năm trước đã bị một pháp tắc thần bí nào đó gạt bỏ ra khỏi toàn bộ Hệ Mặt Trời, nói cách khác trong năm nghìn năm này, trên trái đất hoàn toàn không có một chút nguyên khí nào truyền vào, dựa theo cách nói của sách cổ là cổng trời bị phong ấn.
Sau khi mặt trời biến mất buổi sáng, biến hóa kỳ lạ của nguyên phù khiến cho trực giác của Sở Vân Thăng cảm thấy hẳn cổng trời trong hư không vô tận đang dần dần đến gần, cũng đã rò rỉ ra một ít nguyên khí thiên địa vào trong trái đất. Vì vậy buổi tối hắn bình tĩnh lại, dựa theo phương pháp được ghi trong sách cổ mà tu luyện nguyên khí.
Giai đoạn này trong sách cổ được gọi là Luyện Khí, hay nói đơn giản hơn chính là dẫn dắt luyện hóa nguyên khí không có thuộc tính trong trời đất đưa vào trong cơ thể tạo thành nguyên khí của mình.
Chỗ khó lớn nhất trong quá trình này là làm sao để dẫn dắt vào trong cơ thể, cũng chính là cửa ải khó khăn nhất. Nguyên khí trong trời đất không màu không vị lại vô hình vô ảnh, giác quan của người bình thường không cách nào có thể nhận biết.
Biện pháp đơn giản nhất là thông qua sự trợ giúp của một thứ gọi là nguyên phù Thiên Địa, trực tiếp thông qua nguyên phù hút nguyên khí vào trong cơ thể, sao đó dùng nguyên khí trong cơ thể tẩy rửa ý thức thần thức của bản thân, mở ra thần thức chiều không gian thứ tư, là cái mà Sở Vân Thăng hiểu là giác quan thứ sáu, từ đó đạt đến sự cộng hưởng nối tiếp giữa thần thức và nguyên khí thiên địa bên ngoài.
Sở Vân Thăng không có loại nguyên phù này, tấm nguyên phù duy nhất được kích hoạt kia là nguyên nhù Ly Hỏa dùng để phóng ra lửa thần, hiển nhiên cái biện pháp đơn giản nhất này chẳng thể dùng được, dù khó khăn cũng chỉ có thể dùng biện pháp nguyên thủy nhất, chính là dựa theo pháp quyết trong sách cổ, thầm niệm trong lòng, không ngừng dựa vào pháp quyết để điều chỉnh tư duy thần thức đạt đến trạng thái mở ra chiều không gian thứ bốn, điều kiện cần thiết là bên người nhất định phải có đầy đủ nguyên khí thiên địa và tư chất của người tu luyện.
Sở Vân Thăng đã sớm biết tư chất của mình không có gì nổi bật, dựa theo giới thiệu trong sách cổ, hắn từng căn cứ vào tình huống của bản thân mà tính toán, mình và cái gọi là thiên tài cách nhau quá xa, chỉ là một gã người bình thường, điều này làm cho hắn ít nhiều có chút chán nản. Bất quá có sách cổ trong tay, hắn cuối cùng vẫn cảm thấy mình thật là may mắn.
Sở Vân Thăng ôm lấy sách cổ, ngồi trên sàn nhà, bắt đầu thử luyện khí. Trước đây khi xem tiểu thuyết hắn luôn cảm thấy mấy thứ này có vẻ rất đơn giản, tới khi chính mình thử nghiệm, mới biết được nó có bao nhiêu gian nan!
Không biết là bởi nguyên khí thiên địa quá ít, hay là tư chất quá kém mà tròn một buổi tối, Sở Vân Thăng dùng hết sáu giờ đồng hồ để tu luyện mà vẫn không cảm giác được chút gì. Ngày tu luyện đầu tiên của hắn không xuất hiện kỳ tích nào, hắn hiểu rõ nếu muốn thành công thì phải dành nhiều công sức, mỗi ngày kiên trì tu luyện trong thời gian dài mới thành công.
Quần quật cả đêm, Sở Vân Thăng cảm thấy hết sức thất bại, nên dứt khoát lăn quay ra ngủ, kết quả bị một hồi chuông điện thoại đánh thức.
Là cuộc gọi của đồng nghiệp Dư Tiểu Hải. Quan hệ của hắn và Sở Vân Thăng rất tốt, hai ngày trước còn đang nghi ngờ đầu óc Sở Vân Thăng có vấn đề. Sở Vân Thăng vội vàng nhận điện thoại, liền nghe thấy tiếng hô kích động của Dư Tiểu Hải trong điện thoại:
"Anh Sở, xảy ra chuyện lớn rồi, anh quả là lợi hại, anh nhất định phải giúp đỡ anh em..."
"Được rồi, cậu nói vụ mặt trời biến mất hôm qua? Trên tivi không phải đã giải thích rồi sao...." Sở Vân Thăng cẩn thận nói, hắn quả thực là bị bạn bè khinh bỉ đến phát ớn.
"Anh, lúc này mà anh còn gạt em được, vừa nãy mặt trời lại biến mất, tròn nửa tiếng đó! Lẽ nào anh không biết? Mẹ kiếp, bây giờ người trên khắp thế giới đều phát điên cả rồi, anh thử nhìn người trên đường mà xem, tất cả đều điên rồi!"
"Lại biến mất?" Sở Vân Thăng quả thực là không biết, sau khi hắn tu luyện thất bại thì chán nản cắm đầu cắm cổ ngủ, bất quá mặt trời lại biến mất lần nữa cũng không ảnh hưởng lắm đến hắn, hắn nghĩ mình đã biết kết quả cuối cùng rồi.
Trong sách cổ có viết, bởi vì cổng trời phục hồi, mọi quy tắc sắp xếp lại, năng lượng thiên địa bị kích thích sẽ khiến cho các hạt căn bản trong vũ trụ như Photon bị cách ly, nói cách khác ánh nắng mặt trời cơ bản sẽ không thể chiếu lên trái đất, về những quy tắc tính toán khác, bởi vì Sở Vân Thăng cũng đọc không hiểu rất nhiều chữ viết và hình vẽ phức tạp trong sách cổ nên cũng chẳng thể tính ra khoảng thời gian chìm trong bóng tối này sẽ kéo dài bao lâu.
"Anh sở, bây giờ phải làm thế nào? Rốt cuộc có đến độ trái đất hủy diệt không? Chúng ta bây giờ đều lo lắng muốn chết!"
"Ông đã sớm nói với các cậu rồi, bây giờ chịu tin chưa? Lúc trước các cậu mắng ta thế nào, bây giờ thì đủ thảm nhá!" Sở Vân Thăng kích động như người án oan được giải, ba tháng nay hắn bị xem như một kẻ điên, những cảm giác uất ức và sợ hãi này cuối cùng cũng được phát tiết, khiến hắn không khỏi vui vẻ.
"Anh Sở, anh đừng chế giễu anh em nữa được không? Anh nói rốt cuộc đây là con mẹ nó xảy ra chuyện gì? Chúng ta có phải sẽ chết hết hay không?"
"Không đâu! Tình huống bây giờ tôi biết rất rõ, cụ thể là vào ngày , toàn thế giới sẽ chìm vào bóng tối, đến khi đó các cậu phải chuẩn bị thêm nhiều đồ chống lạnh và một lượng lớn lương thực, tôi cũng không biết nó sẽ kéo dài bao lâu!" Sở Vân Thăng nói tất cả thực tế mà mình biết với đối phương.
"Toàn thế giới chìm vào bóng tối? Thế mặt trời đâu? Nếu như mặt trời biến mất, trái đất sẽ quay xung quanh thứ gì? Trái đất mà không quay chẳng phải chúng ta đều đi ngắm gà hết sao?"
"Cậu đừng có nghĩ quá lên như thế, cũng không phải là mặt trời biến mất, mấy chuyên gia trên tivi có một điều nói không sai, nếu như mặt trời mà biến mất trong hư vô, trái đất mất đi lực hút, thì chúng ta đã ngỏm từ sớm rồi. Mặt trời còn đấy, yên tâm đi, chỉ là không nhìn thấy mà thôi, có lẽ qua một thời gian sẽ khôi phục bình thường." Sở Vân Thăng nghĩ ngợi một chút rồi giải thích như vậy, nếu như giải thích với Dư Tiểu Hải theo sách cổ, có lẽ ba ngày ba đêm cũng nói không hết.
"Anh, anh cũng đừng lừa em đấy, bây giờ anh chính là thần tượng của tất cả mọi người đấy!"
"Ba ngày trước ông đây còn là thằng điên, ngày hôm nay đã trở thành thần tượng của các người? Cái đám cháu chắt các người!" Sở Vân Thăng đột nhiên có cảm giác như tiểu nhân đắc chí.
"Alo.. Alo... Khỉ thật, lại mất tín hiệu!" Dư Tiểu Hải ở đầu dây bên kia tức giận tắt điện thoại, vội vội vàng vàng rời khỏi công ty. Bây giờ tín hiệu lúc có lúc không, lại càng khiến cho người ta cảm thấy khủng hoảng, cả tòa nhà công ty đã chẳng còn bao nhiêu người, cơ bản đều không đi làm, khắp nơi tràn ngập sự hoảng loạn khi loài người đứng trước thảm họa chưa biết.