Trên đường trở về, nơi nào cũng có thể thấy được đoàn người hò hét hỗn loạn, hoang mang bối rối tụ tập lại với nhau, thoáng có chút gió thổi cỏ lay là bỏ chạy toán loạn, hỗn loạn không thể tưởng tượng nổi.
Sở Vân Thăng vội vội vàng vàng chạy về khu phố, trên đường gặp phải hai con côn trùng, nhanh chóng giết chết chúng.
Bên dưới tòa nhà số cũng đã tụ tập rất nhiều người, đuốc cháy sáng ngời, dì Trương của hội dân cư và người đàn ông tầng mười đang đứng trên mui một chiếc xe Passat phổ thông.
Sở Vân Thăng thu chiến giáp lại, vừa đến gần đã nghe thấy gã tầng mười kích động hô: "Mọi người không nên hốt hoảng! Trẻ em người già và phụ nữ đi giữa, đàn ông trai tráng đi ở trước, có vũ khí gì thì dùng vũ khí đó, lương thực, nước ngọt trong nhà nếu có thể mang theo thì đều mang theo, những ai trong xe còn xăng, nếu muốn đi cùng chúng tôi thì đi cùng chúng tôi, nếu như không muốn thì cứ nói, mọi người cùng thống nhất để thuận tiện hành động, hi vọng mọi người có thể phối hợp với tôi và dì Trương, lúc này, chúng ta phải đoàn kết, cũng chỉ đoàn kết mới có thể có hy vọng!"
"Tôn Đại Thụy, giờ anh cứ nói phải làm gì đi, tôi tán thành cùng nhau hành động!"
"Chỉ cần lũ trẻ an toàn thì cả nhà chúng ta nguyện ý!"
"Tôi cũng tán thành cùng nhau hành động, mẹ nó, cùng lắm thì liều mạng với côn trùng!"
....
Mọi người sôi nổi góp ý, ngoại trừ một vài người đã có chuẩn bị khác, thì hầu như ai cũng tán thành.
Sở Vân Thăng đoán bản thân mình trong mắt người ta tốt xấu gì cũng coi như trai tráng, bởi vì mới đó mà đã có người tới kéo hắn nhập bọn, bản thân không thể làm gì khác hơn là tỏ ý đã tham gia vào một đội ngũ khác, giờ chỉ là về lấy vài thứ.
Kỳ thực cũng chẳng có gì, chỉ là một vài đồ dùng hàng ngày linh tinh, rất nhanh đã thu dọn xong, trước khi đi, Sở Vân Thăng vô cùng cảm khái, ở trong chính căn phòng này, hắn lần đầu tiên tu luyện ra nguyên khí, lần đầu tiên chế tạo thành công nguyên phù, lần đầu tiên giết Xích Giáp Trùng, lần đầu tiên rèn luyện ra được chiến giáp và bội kiếm... Nhiều cái lần đầu tiên như vậy, tựa như căn phòng này chính là điểm khởi đầu thời đại Bóng Tối của hắn!
Sở Vân Thăng tựa hồ có một cảm giác kỳ lạ, hắn cảm thấy có một ngày, hắn có thể sẽ trở lại căn phòng này.
Cái ý nghĩ này quá khó giải thích, Sở Vân Thăng lắc đầu, bước vội ra khỏi tòa nhà số , trong một khoảng khắc, hắn lại có cảm giác như cá vào sông lớn, rồng ra biển rộng!
Mục tiêu đầu tiên của Sở Vân Thăng là một siêu thị hàng nội cỡ trung, hiện tại phần lớn siêu thị, cửa hàng tạp hóa đều đã sớm bị những người đói khát mạo hiểm tính mạng càn quét vô số lần, chỉ có những nơi có lượng lớn Xích Giáp Trùng đóng giữ mới còn có một ít vật tư.
Sở Vân Thăng dọc đường vẫn luôn hối hận trong lòng, từ đầu thời đại Bóng Tối tới giờ, trong lòng hắn vẫn luôn chỉ nghĩ đến côn trùng, tăng cường thực lực của chính mình, lượng lương thực mà hắn chuẩn bị từ thời đại Mặt Trời đã đủ cho hắn sử dụng, bởi vậy trước giờ chưa hề đặt việc thu gom lương thực lên trước nhất. Bây giờ phải rút lui, mới nhớ đến việc phải kiếm ít đồ, hơn nữa những thứ này đều là không cần trả tiền!
Có điều hối hận cũng vô dụng, mặc dù phần lớn siêu thị và cửa hàng tạp hóa đều đã bị càn quét sạch sẽ, nhưng hắn vẫn biết vài siêu thị bị côn trùng chiếm giữ, đều là do hắn phát hiện ra trong khi đi khắp nơi tìm kiếm Xích Giáp Trùng đơn lẻ mấy ngày nay.
Cái siêu thị hàng nội này ở ngay ngã tư, khi Sở Vân Thăng tới đây lần đầu, bên trong có tổng cộng bốn con côn trùng, khi đó Sở Vân Thăng chỉ có thể chạy trốn, thế nhưng bây giờ nó lại là mục tiêu tốt để ra tay.
Mặc dù chỉ là bốn con, nhưng Sở Vân Thăng cũng không dám khinh thường chút nào, khởi động chiến giáp, lại bắt đầu những động tác lén lút quen thuộc, có đôi lúc, hắn thậm chí còn cho là mình đã bị côn trùng kích thích đến phát bệnh, cái thói quen này đã dần dần trở thành một hành vi tiềm thức của hắn.
Khi đến nơi, phát hiện số lượng côn trùng nhiều hơn một con, đạt đến năm con, Sở Vân Thăng tính toán một lúc lâu, cảm thấy nếu làm tốt thì bản thân vẫn có thể ăn được.
Năm con, Sở Vân Thăng cũng cảm thấy kích động, nhớ lại ban đầu khi mình phải đối mặt với ba con côn trùng, nếu không phải chạy trốn thì cũng là đánh cược mạng sống của mình với côn trùng! Bây giờ mình đã có thể làm thịt năm con côn trùng, sao có thể không kích động được?
Mới không lâu trước hắn đã giết bốn con Xích Giáp Trùng, giờ phải lấy tất cả Nhiếp Nguyên phù ra, bổ sung cho cơ thể mình, hồi phục đến trạng thái chín nấc. Đối phó với năm con, hắn mặc dù phải cẩn thận, nhưng cũng vẫn có lòng tin!
Sở Vân Thăng trước hết đột nhập vào một tòa nhà công sở đối diện với siêu thị từ sau lưng, lẻn đến sau cửa bảo vệ hướng mặt về siêu thị dưới lầu một, vị trí này vừa vặn có thể liếc thấy được ba con côn trùng phía ngoài siêu thị.
Lắp xong nỏ, mũi tên băng lập tức lên dây chờ bắn!
---Vút!---
Tên băng mang trong mình một nấc nguyên khí đã thành công đánh lén một con côn trùng. Hai con côn trùng khác lập tức rít gào lao tới, phản ứng của côn trùng trước giờ vẫn vô cùng nhạy bén.
Cửa bảo vệ tuy chỉ có thể ngăn cản Xích Giáp Trùng vài giây, thế nhưng cũng đã đủ cho Sở Vân Thăng lên dây một mũi tên nữa, gần như là kề sát vào bụng con Xích Giáp Trùng thứ hai, lại bắn thêm một mũi tên băng.
Lúc này, hai con khác cũng đã chạy ra từ trong siêu thị, chẳng qua vị trí cầu thang mà Sở Vân Thăng chọn này vốn đã không rộng lắm, giờ lại chèn thêm một con Xích Giáp Trùng đóng băng vào, khiến khoảng trống còn lại cũng chỉ miễn cưỡng đủ cho một con Xích Giáp Trùng tấn công tới Sở Vân Thăng.
Con côn trùng thứ ba lập tức lấy càng kẹo lấy hắn, lắc trái lắc phải, muốn kéo hắn ra ngoài. Hai con khác cũng lao tới tấn công, trong lòng hắn hơi nhảy lên, phải lập tức giết chết con côn trùng trước mắt này!
Có chiến giáp, cặp càng của côn trùng đã không thể khiến hắn đau đớn quằn quại như trước nữa. Hiện tại, mặc dù bị kẹp lấy, nhưng Sở Vân Thăng vẫn có thể giữ vững trạng thái bình thường của cơ thể.
Đưa tay rút kiếm Thiên Ích ra, giống như lúc trước hắn cột bản thân mình vào tủ quần áo để luyện tập, hô khẽ một tiếng, truyền vào đầy một nấc nguyên khí, liên tiếp tung ra hai chiêu Chém Kiếm, Quét Kiếm, liền mạch lưu loát, chặt đứt đầu côn trùng!
Sở Vân Thăng lui người rơi từ trên cặp càng của côn trùng xuống, né được một đòn chân đao của một con côn trùng khác, hắn thừa cơ xoay người Rạch Kiếm một cái, chọc thủng phần giáp xác dưới bụng Xích Giáp Trùng, rạch mạnh một cái. Côn trùng rít gào khốn khổ một tiếng, cái đầu đập xuống đất, giãy dụa vài cái, cũng chỉ có thể mất mạng chết đi.
Cùng lúc đó, đòn tấn công của con côn trùng cuối cùng cũng đã tới, nó tựa như biết cặp càng không thể làm gì Sở Vân Thăng, liền nhấc hắn lên ném ra ngoài, lại phun thêm một ngụm nước bọt ăn mòn.
Sở Vân Thăng bị đập lên mui một chiếc xe ven đường, ngoài việc bị chấn động một cái hơn khó chịu thì không có vấn đề quá lớn. Nước bọt ăn mòn lại càng không thể tạo chút tác dụng nào với chiến giáp.
Con côn trùng cuối cùng này cũng không hề tiếp tục lao tới như hắn tưởng tượng, mà là đột nhiên ngẩng đầu rít lớn. Sở Vân Thăng vừa nghe liền biết không ổn, loại tiếng này hắn từng nghe qua, là tín hiệu côn trùng kêu gọi đồng loại!
Hiện tại, tuyệt đối không thể để cho nó kêu thêm côn trùng đến, vừa rồi mới tiêu hao rất nhiều, trong cơ thể hắn chỉ còn có năm nấc nguyên khí, nếu như lại đến thêm mấy con nữa, một khi tiêu hao hết nguyên khí thì dù có được chiến giáp bảo vệ, hắn cũng chỉ biết chờ chết mà thôi!
Trong lòng Sở Vân Thăng căng thẳng, không dám chậm trễ chút nào, nhấc kiếm tung người lên, lần nữa nạp đầy nguyên khí, dùng hết tất cả sức mạnh của hắn, thừa dịp con côn trùng còn đang bận rít gào mà trực tiếp chém thẳng vào lớp giáp xác của côn trùng, chém chết nó!
Hắn đoán được khi tín hiệu của con côn trùng vừa được phát ra, lập tức sẽ có rất nhiều côn trùng tập trung lại đây. Sở Vân Thăng không dám nghỉ ngơi chút nào, vội vàng thu năm con côn trùng vào Vật Nạp phù rồi lao nhanh vào siêu thị, mặc kệ là thứ gì cũng thu thẳng vào Vật Nạp phù.
Sau khi đã quét sạch mọi thứ, Sở Vân Thăng lập tức điên cuồng chạy dọc theo khu phố, hắn không dám chạy mô tô, tiếng động quá lớn, sợ rằng sẽ khiến cho côn trùng đuổi mãi không tha.
Sở Vân Thăng chưa từng nghĩ tốc độ của bản thân sẽ nhanh như vậy, hắn cảm thấy dù bây giờ Tia Chớp Bolt có đích thân đến đây cũng chỉ có thể theo sau hắn hít khói mà thôi.
Sau khi vút qua vài tòa nhà cao tầng, đã cách siêu thị rất xa, Sở Vân Thăng mới dừng lại thở lấy hơi. Đang âm thầm than thở may mà bản thân chạy nhanh, thì khoảng chưa đến hai trăm mét phía trước đột nhiên vang lên tiếng pháo và tiếng súng máy bắn phá mãnh liệt.
Hắn vội vàng chỉnh lại máy nhìn đên nhìn qua, liền sợ chết khiếp. May mắn mình chọn chỗ này dừng lại nghỉ, ngay phía trước đang có một đám côn trùng ít nhất hơn ba mươi con đang vây đánh một nhóm bộ đội thiết giáp của quân đội.
Phía trước có nguy hiểm, phía sau cũng có, Sở Vân Thăng phát hoảng không dám chạy đường chính nữa, xoay người lao đến một quán rượu xa hoa bên cạnh. Căn cứ vào kinh nghiệm của hắn, rất ít khi côn trùng sẽ lên tận tầng thượng của những tòa nhà vài chục tầng mà đi dạo.
Cầu thanh lên hơn ba mươi tầng, đối với Sở Vân Thăng bây giờ đã không còn là thách thức quá lớn. Áp lực từ sói phía trước hổ phía sau khiến cho hắn rất nhanh đã xuất hiện ở sân thượng. Nhìn đám người lộn xộn trên đây, Sở Vân Thăng thầm cười khổ trong lòng, hóa ra cũng không chỉ mình hắn là biết bí mật này!
Lúc này, pháo sáng của bộ đội thiết giáp đã khiến cho Sở Vân Thăng với toàn thân là chiến giáp đỏ đậm lập tức bị phơi bày trước ánh mắt xoi mói của đám người trên sân thượng. Không thể không nói tạo hình này của hắn quá quái dị.
Sở Vân Thăng cũng phát hiện đám người này có điểm khác thường, một đám khoảng chừng chừng mười người đàn ông cầm đủ loại vũ khí, đứng xung quanh một đám người nam nam nữ nữ đang ngã ngồi trên đất, thỉnh thoảng lại lấy chân dẫm đạp đám người nằm dưới.
Côn đồ? Đây là ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Sở Vân Thăng, lần trước khi ở một nhà hàng bản thân đã từng gặp phải một đám người cũng giống thế này.