"Họ đều chết rồi! Đều chết cả rồi!" Dư Tiểu Hải run rẩy nói: "Anh Sở, cha... cha em, mẹ em tất cả đều đã bị côn trùng cắn chết, toàn bộ bọn họ đều đã chết! Đã chết!...."
Sở Vân Thăng run rẩy trái tim, nhưng không biết làm sao để an ủi hắn, chỉ đành ôm lấy đầu Dư Tiểu Hải, hắn có thể cảm giác được tấm lưng Dư Tiểu Hải đang run rẩy từng hồi.
Phía sau tháp nước lại lần nữa vang lên tiếng 'Bịch', Sở Vân Thăng đảo mắt nhìn lại, lão đại thích ư a của đám côn đồ lại vẫn đang kéo khóa quần, mặt mày giận dữ nói: "Mẹ chúng mày, không chờ đến khi ông xong việc được sao?"
Gã thọt gượng cười đứng lên, áp sát vào lỗ tai của lão đại, nhỏ giọng liếng thoắng báo cáo, thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn Sở Vân Thăng và Dư Tiểu Hải.
Vị lão đại ư a này kéo quần lên, đẩy gã thọt ra, đi tới trước mặt Sở Vân Thăng, chỉ vào gã đồng bọn bị Sở Vân Thăng đạp một cước đang bò lăn trên đất, không giận mà lại cười: "Người anh em, anh đây kính cậu là một nhân vật, thế nhưng cậu làm thế này là có ý gì?"
Sở Vân Thăng nhíu nhíu mày, nếu không phải hắn lo vấn đề lũ côn trùng, dù hắn có trực tiếp mang Dư Tiểu Hải đi, những người này cũng đừng hòng ngăn cản được hắn.
Một cước vừa nãy Sở Vân Thăng cũng không dùng nguyên khí, chỉ dựa vào sức mạnh của chiến giáp mà thôi, nhưng không ngờ vẫn gây tổn thương nặng với người bình thường như vậy.
Hắn nhớ tới giao dịch vừa nãy của gã thọt, vì vậy móc ra nửa gói thuốc lá hơi nhăn nheo, ném cho lão đại ư a, nói: "Tôi lấy kẻ này!"
Lão đại ư a nhận lấy nửa gói thuốc lá, đặt lên mũi hít một hơi, mở miệng cười nói: "Người anh em quả nhiên sảng khoái, người này giờ là của cậu!"
Sở Vân Thăng không phải kẻ ngu, nửa gói thuốc lá này chỉ là bậc thang cho lão đại ư a xuống đài trước mặt đồng bọn, hai bên không đến nỗi phải xung đột kịch liệt, dù sao thì cú bật xa mấy mét vừa nãy cũng là một sự uy hiếp không nhỏ đối với bọn hắn.
Gã thọt mắt thấy nửa gói thuốc lá đã rơi vào tay lão đại, không cam lòng tiến lại gần, nháy mắt nói: "Người anh em, anh còn muốn lấy cô em kia nữa không?"
Sở Vân Thăng lắc đầu, đỡ Dư Tiểu Hải ngồi xuống mặt xi măng trước mặt, môi Dư Tiểu Hải đã khô nứt chảy máu, Sở Vân Thăng tìm trong Vật Nạp phù nửa ngày, lấy ra cho Dư Tiểu Hải một ít thức ăn, một chai nước uống, lại thêm mười mấy viên kẹo sữa nữa.
Nhìn Dư Tiểu Hải ăn ngấu nghiến quả táo, Sở Vân Thăng chợt phát hiện bản thân mình nếu so với họ, ít nhất là trong khoản ăn uống đúng là như thiên đường!
Gã thọt vẫn chưa từ bỏ, bám theo sát phía sau, trừng mắt nhìn những thức ăn mà Sở Vân Thăng đặt trước mặt Dư Tiểu Hải.
Gã thọt nuốt ực một cái, mặt dày mày dạn lại gần nói: "Người anh em, à không, đại ca! Anh không muốn đổi cái kia sao?Một điếu thuốc, chỉ một điếu là đủ!" Gã thọt tham lam liếc viên kẹo một cái, nói thêm một câu: "Nếu không thì một viên kẹo cũng được!"
Sở Vân Thăng cười cười, roẹt một tiếng rút ra kiếm Thiên Ích, vận nguyên khí, một kiếm đâm xuyên vào sàn nhà trước mặt, dọa cho gã thọt ngã ngồi trên đất.
"Đừng tới làm phiền ta nữa! Cút!" Sở Vân Thăng thu kiếm Thiên Ích lại, hiện tại hắn chỉ muốn nhanh chóng hồi phục lại hai nấc nguyên khí, có thể chế tạo một tấm Nhiếp Nguyên phù mới, bằng không không có Nhiếp Nguyên phù luôn sẵn sàng bổ sung, hắn không có chút cảm giác an toàn nào.
Dư Tiểu Hải còn chưa ăn xong đã mê mang đi, không biết là bất tỉnh, hay là ngủ nữa.
Hoạt động ư ư a a của lão đại ư a cuối cùng cũng ngừng lại, Sở Vân Thăng ngưng thần, quyết định tạm thời không nghỉ ngơi, không ngủ, cho đến khi nào tu luyện thêm được hai nấc nguyên khí nữa mới thôi.
Cuộc sơ tản của bộ đội còn chưa đến bảy mươi giờ nữa, hắn phải giành giật từng phút từng giây!
Cũng may là quy trình pháp tắc hấp thu nguyên khí thiên địa hắn đã vô cùng thành thạo, không bị ngưng trệ chút nào, tốc độ cũng đã nhanh hơn rất nhiều. Trước đây mỗi ngày hắn dành ra mười hai giờ, phải đến tám chín ngày mới có thể hấp thu được sáu nấc nguyên khí.
Sau khoảng sáu giờ đồng hồ, hắn cảm thấy trong cơ thể đã tăng thêm được nửa nấc nguyên khí, cứ theo tốc độ này thì sau mười tám giờ nữa, tăng thêm được một nấc rưỡi nguyên khí, cộng với bốn nấc trong cơ thể mình, tổng cộng đã đủ sáu nấc, có thể chế tạo một tấm Nhiếp Nguyên phù mới.
Trong Vật Nạp phù của hắn bây giờ đang có năm cái xác Xích Giáp Trùng, tối thiểu có thể bổ sung lại cho hắn mười nấc nguyên khí.
Còn chưa tu luyện tiếp đã bị người đến quấy rầy, là thủ lĩnh của đối phương, cái vị lão đại ư a kia, tên là Lương Hưng, muốn mời Sở Vân Thăng nhập bọn, nhưng bị hắn từ chối.
Có điều, từ miệng đối phương, Sở Vân Thăng rốt cuộc hiểu rõ nguyên nhân những người này bắt đám người Dư Tiểu Hải, không ngờ là để khi gặp phải côn trùng, dùng những người này làm mồi, thu hút côn trùng để bọn hắn có được thời gian chạy trốn!
Trước giờ Sở Vân Thăng vẫn luôn dựa vào sức mạnh và bản lĩnh của chính mình chiến đấu với côn trùng, loại chuyện phản loài người thế này, hắn chưa bao giờ nghĩ qua, càng đừng nói đến việc tham gia vào.
Nếu không phải trước đó vì sợ dẫn côn trùng tới, nửa gói thuốc lá kia hắn cũng sẽ không đưa cho mấy tên côn đồ này. Tất cả vật tư, trong thời đại Bóng Tối là do mình lấy mạng ra đánh đổi, mà trong thời đại Mặt Trời, là mua bằng tiền mồ hôi nước mắt của mình, đều không phải dễ dàng gì!
Mà hiện tại, phía trước đã không nghe được tiếng súng và tiếng côn trùng nữa, phía sau cũng không hề thấy côn trùng đuổi theo, hắn cũng không quan tâm tiếng súng của mấy người này có thể thu hút côn trùng tới hay không nữa.
Lương Hưng ở trước Sở Vân Thăng đá phải tường, cũng không dám phát tác, mang theo người của hắn sắp sửa xuống lầu, mục tiêu của bọn họ cũng là thành Kim Lăng.
Bọn côn đồ dẫn theo một đám người chết thay, nghiêng nghiêng ngả ngả đi qua trước mặt Sở Vân Thăng và Dư Tiểu Hải, trong đám người bỗng nhiên có một bóng người vọt ra, miệng hô to: "Dư Tiểu Hải, cứu tôi!"
Bản thân Dư Tiểu Hải vẫn còn đang hơi mơ màng, bị giật mình tỉnh lại, hết sức khẩn trương.
Bóng người kia nhào tới trước mặt Dư Tiểu Hải, nắm chặt lấy quần áo của hắn, Sở Vân Thăng cũng không biết xảy ra chuyện gì, rút kiếm Thiên Ích ra, nguyên khí tuôn trào!
Dư Tiểu Hải ngây ra một chút, mới từ từ khôi phục lại, cẩn thận nói với Sở Vân Thăng: "Anh Sở, là tiểu Lý trong công ty, là nữ đồng nghiệp mới đến sau khi anh từ chức."
Lúc này, bọn côn đồ đã ghìm súng vây quanh, họ hiển nhiên vẫn còn bất mãn về việc Sở Vân Thăng lấy đi một người khi trước, những họng súng này đều nhắm thẳng vào Sở Vân Thăng.
Lương Hưng vẫn giữ nguyên bộ mặt tươi cười, hừ nói: "Người anh em, mới rồi ta đã cho cậu mặt mũi rồi, việc gì cũng cần có cái lý của nó, cậu thấy phải không?"
"Anh, dài dòng với hắn làm gì, em cũng không tin hắn có thể đỡ được đạn!" Một tên côn đồ trong đám quát lên.
"ĐM, ông đã sớm thấy thằng này không vừa mắt, mặc một cục sắt đã tưởng mình là siêu nhân!?"
"Anh, làm thịt hắn!"
...
Đám côn đồ giật giây khiến Lương Hưng hơi do dự một chút, nhưng có vẻ vẫn kiêng kỵ năng lực của Sở Vân Thăng, thu lại nụ cười, lạnh lùng nói: "Người anh em, ta biết cậu có chút bản lĩnh, nhưng đám bọn ta cũng không phải chỉ mới chơi đùa trên lưỡi đao ngày một ngày hai..."
Sở Vân Thăng đưa tay kéo Dư Tiểu Hải và vị nữ đồng nghiệp kia ra phía sau tháp nước, cắt ngang lời Lương Hưng, hét lớn: "Ta lấy người đấy, muốn đánh thì đánh!"
Liền mang theo kiếm, hóa thành một cái bóng mờ lao vào giữa đám côn đồ!
Trong nháy mắt, tiếng súng nổ vang lên bốn phía, tiếng kêu gào thảm thiết không ngừng!
Đạn bình thường với Sở Vân Thăng mà nói, đã không thể tạo ra bất kỳ uy hiếp nào, có sự phòng ngự của chiến giáp, Sở Vân Thăng như sói vào đàn dê, từng kiếm đoạt mạng.
Hắn cũng không ngờ bản thân chưa xuất kiếm thì thôi, vừa xuất ra liền là ba chiêu quen thuộc, tuy rằng hắn không truyền nguyên khí vào, thế nhưng kiếm Thiên Ích vô vùng sắc bén vẫn là không ai có thể ngăn cản, đến khi hắn kịp phản ứng lại, thì xác chết đã nằm la liệt, hoặc là bị xẻ thành hai khúc, hoặc là bị chém bay đầu.
Máu tươi chậm rãi nhỏ từ kiếm Thiên Ích xuống nền xi măng, bốn phía yên tĩnh dọa người!
Tổng cộng chưa đến giây, hắn liền giết hơn mười người!
Sở Vân Thăng cả đời này giết gà giết vịt còn chưa nhiều bằng số người mà hắn giết trong giây này, tất nhiên ngoại trừ côn trùng.
Chỉ trong chốc lát, một đám côn đồ, giờ chỉ còn lại có mình gã thọt còn sống, đầu của lão đại Lương Hưng lăn lóc dưới chân hắn, dọa cho gã thọt sợ choáng váng, ngơ ngác nhìn Sở Vân Thăng như thể đang nhìn thấy ma quỷ.