Ở thời đại mặt trời từng có một diễn viên hài kịch nổi tiếng nói qua một đoạn lời thoại kinh điển thế này: Tôi đói bụng, thấy trong tay người khác cầm một cái bánh bao thịt, người đó hạnh phúc hơn tôi; tôi lạnh, thấy người khác mặc một chiếc áo bông dày, người đó hạnh phúc hơn tôi; tôi muốn đi vệ sinh, gặp một cái hố, bạn đã ngồi ngay đó, bạn hạnh phúc hơn tôi.
Hôm nay Sở Vân Thăng đã được đối mặt với vấn đề này, khi mà đám người cách đó không xa kêu gào ầm ĩ, thu hút đi cái con quát vật xúc tu quỷ dị dưới lầu kia, hắn bỗng cảm thấy mình hạnh phúc hơn so với đám người kia.
Đối mặt với tình cảnh hỗn loạn bên ngoài, Sở Vân Thăng lập tức quyết định không đến chỗ khác nữa, ba con Xích Giáp Trùng và con quái vật xúc tu kia tạm thời, hoặc cũng có thể là không bao giờ, đi đến đây, bên ngoài thực sự quá loạn.
Khu buôn bán lớn thế này, muốn tìm được một căn phòng làm nơi chế tạo nguyên phù cũng không khó, Sở Vân Thăng ném Dư Tiểu Hải và Lâm Thủy Dao ngoài cửa một căn phòng, còn mình thì một mình ở trong, dựa vào chút ánh sáng từ chiếc đèn pin, cẩn thận tỉ mỉ chế tạo Nhiếp Nguyên phù. Quá trình này hắn đã quá quen rồi, không mất bao lâu đã hoàn thành.
Sau khi hấp thu hết nguyên khí của sáu con Xích Giáp Trùng, Sở Vân Thăng kiểm tra lại Vật Nạp phù, bên trong đại khái còn dư lại mười lăm cái xác côn trùng.
Chiến giáp tổn hại cần phải bổ xung bằng giáp xác Xích Giáp Trùng, hắn lập tức lấy giáp xác Xích Giáp Trùng ra, dùng Chiếp Giáp phù rèn luyện tất cả, cho đến khi những chỗ tổn hại đã khôi phục hoàn toàn như lúc ban đầu.
Tấm Nhiếp Nguyên phù mới đã hút đầy sáu hoa văn ngọn lửa, có thể bổ sung cho hắn khoảng mười hai nấc nguyên khí, trong đó sáu nấc đã phải dùng để chế tạo Nhiếp Nguyên phù mới, lượng nguyên khí hắn còn để giết côn trùng chỉ là sáu nấc.
Sở Vân Thăng thầm sốt ruột, nếu cứ tiêu hao như vậy, hắn thủy chung không cách nào để dành ra Nhiếp Nguyên phù làm dự phòng được, vì kế hoạch nay mai, hắn chỉ có thể cố gắng tự mình tu luyện để hồi phục nguyên khí, ngoài ra Dư Tiểu Hải cũng có thể giết chết ba con Xích Giáp Trùng, chỉ có điều sợ rằng tốc độ khôi phục năng lượng của Dư Tiểu Hải còn thua cả hắn.
Lúc nào mình mới có thể đạt đến cảnh giới Hai Nguyên Thiên đây. Sở Vân Thăng thường vẫn mơ mộng mình đã tiến vào cảnh giới Hai Nguyên Thiên, chỉ cần hai nấc nguyên khí là có thể chế tạo một tấm Nhiếp Nguyên phù, hoặc là tiêu tốn nhiều nguyên khí hơn để chế tạo một tấm Nhiếp Nguyên phù cấp ba có thể sử dụng nhiều lần.
Cảnh giới Một Nguyên Thiên mỗi lần đều phải tiêu tốn sáu nấc nguyên khí để chế tạo một tấm Nhiếp Nguyên phù chỉ có thể dùng một lần, khiến cho Sở Vân Thăng vẫn tiếc gần chết!
Mình phải gấp rút nắm chắc việc tu luyện mới được!
Tu luyện cần phải rèn luyện các vị trí trên thân thể mình, có năng lực hấp thu hay giải phóng hoàn toàn nguyên khí, cho nên đầu tiên hắn phải dùng Nhiếp Nguyên phù bổ sung đầy nguyên khí cho mình, sau đó sẽ tiêu hao sáu nấc để chế tạo nguyên phù, cuối cùng lại phải hấp thu một hoa văn rưỡi còn lại trên Nhiếp Nguyên phù vào cơ thể mình, quá trình này tuy rườm rà, thế nhưng hắn đã quen rồi.
Sau khi hắn lần lượt làm đâu vào đấy các bước này, đẩy cửa đi ra, chợt nghe thấy Dư Tiểu Hải đang nhỏ giọng hỏi han Lâm Thủy Dao về mấy tin đồn thất thiệt của nàng.
Như là: nàng có phải thật sự có gì đó với một ngôi sao nam, hay như: có phải nàng đã từng hẹn hò với một vị thiếu gia con nhà đại gia ở Đài Loan, Sở Vân Thăng cũng không biết hắn nghe đâu ra được lắm chuyện tào lao như vậy!
Thấy Sở Vân Thăng đi ra, Dư Tiểu Hải kinh ngạc nhìn bộ chiến giáp đã khôi phục hoàn hảo của hắn, lấy làm lạ nói: "Anh Sở đúng là anh Sở, lúc nào cũng có thể biến đồ bỏ thành hàng đỉnh!"
Sở Vân Thăng biết thằng này hay ba hoa, cũng không để ý tới hắn, trực tiếp nói: "Anh nói một chút kế hoạch của mình, hai người có thể đưa ra ý kiến, nhưng không có quyền quyết định."
Dư Tiểu Hải thì chẳng sao cả, cứ bày ra cái vẻ anh nói em làm gì, em sẽ làm cái đó.
Sở Vân Thăng cũng không quan tâm xem dưới khuôn mặt bình tĩnh của Lâm Thủy Dao là những ý nghĩ gì, nói nhanh: "Bây giờ còn cách thời gian rút lui của nhóm bộ đội cuối cùng chưa đến năm mươi tiếng, chúng ta phải theo đội ngũ đông người rời thành, tiểu Hải lái xe mô tô, anh ngồi ở giữa, diễn viên Lâm ngồi cuối cùng! Tất cả hành động phải nghe anh thống nhất chỉ huy."
Dư Tiểu Hải tỏ ra không vấn đề, Lâm Thủy Dao thì lại hơi nhíu mày, thầm nghĩ: Tên đàn ông này không ngờ lại không biết xấu hổ để cho một cô gái như mình ngồi sau cùng, còn bản thân thì lại ngồi giữa an toàn nhất.
Có điều nàng cũng không biết, Sở Vân Thăng ngồi chính giữa, ít nhất có thể dựa vào Dư Tiểu Hải giữ vững thân thể, tranh thủ tất cả thời gian có được để khôi phục nguyên khí.
Nhưng mà Lâm Thủy Dao cũng không nói thêm gì, nàng biết cái gì gọi là có quyền ý kiến nhưng không có quyền quyết định, cơ bản là trang trí, bản thân không có năng lực gì, cứ nghe theo vẫn tốt hơn.
Bất quá, cuối cùng nàng vẫn mỉm cười phản đối một câu: "Xin đừng gọi tôi là diễn viên, thực ra tôi là một người mẫu."
Sở Vân Thăng phất phất tay, không thèm để ý: "Trong mắt dân thường chúng ta thì giống nhau cả thôi."
Không đợi cho Lâm Thủy Dao giải thích, Sở Vân Thăng như làm phép lấy ra rất nhiều thức ăn, chẳng thèm nhìn cái bộ dạng trợn mắt há mồm của nàng.
Dư Tiểu Hải đã từng thấy qua, cũng không phản ứng gì, chỉ có Lâm Thủy Dao là ngạc nhiên.
Hành trình chạy trốn sắp bắt đầu, ba người phải bổ sung thể lực, nhất là Sở Vân Thăng, chiến đấu nhiều, tiêu hao cũng vô cùng kinh người.
Ba cái chân giò hun khói, một hộp cá ngừ đóng hộp, ba ổ bánh mỳ, hai hộp bánh quy giàu năng lượng, thậm chí còn có mấy quả trứng gà kho được đóng bao chân không nữa!
Sở Vân Thăng cho mình và Dư Tiểu Hải mỗi người một chai Red Bull cho lên tinh thần, hắn đoán có lẽ sẽ phải liên tục chạy thục mạng.
Ngoại trừ tình huống đặc biệt, bình thường Sở Vân Thăng đều ăn uống thế này, nguồn thức ăn của hắn tương đối ổn định, thế nhưng đối với Dư Tiểu Hải và Lâm Thủy Dao mà nói, đây đúng là một trải nghiệm hoàn toàn xa lạ.
Hắn vừa ăn vừa suy nghĩ, cho nên khi hắn mới ăn xong non nửa ổ bánh mỳ, mới "tức giận" phát hiện hai người kia đã chia nhau ăn sạch hộp cá ngừ mà hắn rất thích.
Sở Vân Thăng chỉ có thể chửi thầm một câu: Đều là đồ tham ăn!
----
Đuổi theo đoàn người cũng không khó, cứ sau một khoảng thời gian, sẽ có một đám người vội vã đi từ bên cạnh qua, phương hướng đều là cửa thành phố ở phía mặt tây.
Khi Sở Vân Thăng lấy mô tô ra, lần này Lâm Thủy Dao nén được sự kinh ngạc, biểu hiện ra thái độ hết sức bình tĩnh, nhưng ngược lại Dư Tiểu Hải lại thấp giọng kêu lên: "Anh Sở, cái mô tô này không phải đã hỏng rồi sao? Anh sửa à?"
"Đây là cái mới." Sở Vân Thăng giải thích.
Dư Tiểu Hải giơ ngón tay cái lên, than thở: "Anh Sở, nếu mà lúc trước em nghe lời anh, dốc hết tài sản để chuẩn bị vật tư, vậy thì tốt biết mấy!"
Đây là lần thứ hai Lâm Thủy Dao nghe Dư Tiểu Hải nói đến chuyện Sở Vân Thăng có thể đoán trước tương lai, con mắt sáng lên, vội vàng vểnh tai lên nghe.
Sở Vân Thăng lại không tiếp tục đề tài này, hắn vỗ vỗ vai Dư Tiểu Hải nói: "Hối hận cũng vô dụng, rảnh rỗi như vậy còn không bằng suy nghĩ nhiều mộ chút về cái năng lực phế vật của cậu đi, nói không chừng lúc nào đó lại có thể lợi dụng được nó."
Dư Tiểu Hải đỏ mặt, vội vàng ngậm miệng.
Sở Vân Thăng cẩn thận thăm dò bên ngoài tòa nhà một chút, cả con đường đầy những đội ngũ đông đúc, liên tục không ngừng đi qua con phố trước mặt, hắn vẫy vẫy tay, ba người lái mô tô, nhanh chóng lại gần một nhóm người gần nhất.
Đây là một đội ngũ kỳ lạ, rất nhiều người, trước sau chia thành rất nhiều nhóm, ai cũng là thanh niên.
Sở Vân Thăng đang âm thầm buồn bực, Dư Tiểu Hải đã chạy theo đội ngũ, nhanh chóng bắt chuyện được với một cô gái trong đoàn.
Hóa ra đây là sinh viên của Đại học Đông Thân, bởi vì ngày tháng chương trình học vẫn chưa kết thúc, sinh viên cũng chưa về nhà, sau đó mặt trời lại liên tục biến mất, mãi đến ngày khi toàn cầu chìm vào bóng tối, phần lớn những sinh viên ngoại tỉnh đều kẹt ở trong trường, mãi cho đến bây giờ khi nghe được thông báo, toàn trường quyết định chuẩn bị xuất phát chạy nạn quy mô lớn đến thành Kim Lăng.
Hành động của sinh viên vẫn tương đối có tổ chức, dưới sự sắp xếp của nhà trường, giáo viên và người nhà giáo viên tạo thành hai đội, sinh viên lấy đơn vị các khoa cũng tạo thành các tiểu đội, được xe tăng do bộ đội phái tới và mấy sinh viên thức tỉnh bảo vệ.
Đại học Đông Thân là một trong những đại học lớn nhất của Thân Thành, vốn có hơn ba mươi nghìn sinh viên ngoại tỉnh theo học, nghe cô gái giới thiệu, có rất nhiều người đã chết trong những vụ tấn công của Xích Giáp Trùng, lại thêm những người rời đi, bây giờ lượng người rời thành có khoảng chưa đến hai mươi nghìn.
Sở Vân Thăng nghĩ thầm, thảo nào nhóm người này phía trước không thấy đầu, phía sau không thấy đuôi, cuồn cuộn không ngừng.
Cũng may là bầu trời bây giờ thường có thể thấy ánh sáng yếu ớt lờ mờ, vốn là khoảng thời gian buổi trưa ở thời đại Mặt Trời. Còn đến khoảng thời gian vốn là ban đêm thì bầu trời hoàn toàn đen kịt.
Rất nhiều người tán loạn đi ra từ các tòa nhà, gia nhập vào cái đội ngũ khổng lồ này, số người càng ngày càng nhiều, đại biểu của quân đội và nhà trường thì đứng giữa đoàn người hỗn loạn, không ngừng hô hào chiêu mộ người thức tỉnh, tham gia vào đội hộ vệ.
Trên đường gặp phải vài lần tấn công quy mô nhỏ của Xích Giáp Trùng, đều bị quân đội và các sinh viên thức tỉnh chạy tới đẩy lùi, đương nhiên cũng không thể tránh khỏi việc có người chết.