Hắc Ám Huyết Thời Đại

chương 463: cam lòng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phía tây mảnh đất khô cằn, khắp nơi đều là những ngọn núi đứt gãy, sụp đổ. Phóng nhãn nhìn lại, cả chỗ này giống như từng bộc phát qua vô số lần chiến đấu long trời lở đất, đến nỗi núi sông vỡ nát, trở thành bình địa như trước mắt đây.

Chốc lát, từng ánh sáng nhạt đến từ Hằng tinh phương xa, gạt ra bóng tối trùng điệp, đem toàn bộ thế giới dần dần lộ ra từ màn sương mịt mù.

Trên đỉnh một ngọn núi sụp cao ít nhất hơn ba trăm mét, khắp nơi đều là loạn thạch nằm ngổn ngang, bao bọc trong làn sương mù mịt, giống như tiên cảnh thoát ly khỏi nhân thế.

Trên một tảng đá lớn trong đó, hai đạo nhân ảnh đã đứng yên thật lâu.

" Hàn Vũ có thể sẽ rất đau ngươi cần chịu đựng." Một thanh âm mạnh mẽ, xuyên thấu qua sương mù phát ra.

"Vâng, sư phụ." Thanh âm của một người thiếu niên khác kiên nghị hồi đáp.

" Còn nhớ rõ các trình tự mà sư phụ nói với ngươi chứ?"

" Nhớ rõ."

" Tốt lắm, bắt đầu đi!"

... Qua nhiều năm như vậy, Sở Vân Thăng chưa bao giờ thu đồ đệ, miễn cưỡng mà nói, thật có nửa cái, người này không phải ai khác, chính là đồng nghiệp của hắn Dư Tiểu Hải, thời điểm tiểu tử này thực tập được phân cho Sở Vân Thăng dẫn dắt, cho nên về sau mới có thể có quan hệ tốt như vậy.

Chỉ có điều, lần này không giống như vậy, lão đại ngoại trừ làm các công việc để sinh sống ra, cơ bản là một tờ giấy trắng, một chữ bẻ đôi cũng không biết.

Sở Vân Thăng phải thay đổi cách làm truyền thống, chính hắn từng ăn đủ đau khổ với các ký tự trên sách cổ, không hy vọng đồ đệ của mình cũng lặp lại như vậy, trở thành một siêu cấp "Mù chữ".

Ngay từ đầu hắn liền nói cho lão đại biết, sư phụ như hắn, đầu tiền vĩnh viễn không phải là dạy cho hắn công pháp vũ lực, mà cái đầu tiên có thể dạy chính là chữ viết thời đại Dương Quang, tri thức, lịch sử cùng năm nghìn năm kết tinh của trí tuệ nhân loại.

Tại thời điểm kể chuyện xưa cho tiểu cô nương ở ruộng bí, Sở Vân Thăng liền cảm nhận được sự khủng bố sau khi nền văn minh bị phá hủy, cho dù hắn kể câu chuyện gì, tiểu cô nương đều không thể nghe hiểu những danh từ lạ lẫm kia: con quạ, cái chai, Mặt Trời, quả táo, xe lửa... Vì thế, hắn hao tổn một tháng để dạy lão đại biết chữ, giới thiệu cho hắn các sinh hoạt hàng ngày, cùng với hàm nghĩa của các danh từ đơn giản trong công pháp.

Đổi lại là những người đến từ thời đại Dương Quang, rất dễ dàng lý giải những điều này, nhưng đối với lão đại mà nói, lại giống như nghe truyền thuyết về một nền văn mình khác vậy, mặc dù tâm của hắn đã như tro tàn, nhưng trong một tháng này không khỏi cũng bị thế giới mà Sở Vân Thăng miêu tả hấp dẫn cùng hướng tới.

Câu hỏi nhiều nhất mà hắn hỏi Sở Vân Thăng không phải là hàm nghĩa của một cái danh từ, mà là một câu hỏi không biết giải quyết thế nào: "Sư phụ, thật sự có thế giới như vậy sao?"

Vô số đạo diễn nổi danh thời đại Dương Quang có thể dựng nên tình cảnh chân thật đến mức tận cùng của tận thế, nhưng vô luận thế nào cũng không miêu tả ra được ước mơ cùng tưởng tượng tuyệt vời về thời đại Dương Quang của con người chân chính sinh hoạt trong thời đại này.

Một tháng, mặc dù lão đại có thông minh thế nào chăng nữa cũng chỉ có thể nhận thức một chút văn tự cùng hàm nghĩa của các danh từ đơn giản, đây không phải là sự tình có thể giải quyết trong ngày một ngày hai, Sở Vân Thăng cũng không có nhiều thời giờ như vậy.

Hắn còn có rất nhiều chuyện muốn đi làm, từ sau khi hắn tỉnh lại, nhất là sau mấy lần tiếp xúc với mạng nguyên thực vật liên (chuỗi thức ăn - DG), liền thực sự cảm giác được khí tức to lớn của người thừa kế Thất đinh chi chủ.

Thời điểm khi hắn đánh rớt cây đinh thứ bảy, trong nháy mắt tính tương quan giữa người thừa kế cùng thất đinh bị chặt đứt, một thân ảnh nữ nhân cực kỳ xinh đẹp bỗng nhiên xuất hiện, trong nháy mắt chiếu vào trong đầu hắn.

Sở Vân Thăng không biết nữ nhân này là Thất đinh chi chủ, hay là người thừa kế của nàng, nhưng làm hắn kinh hãi chính là, cái trí nhớ này mãi gần đây hắn mới đột nhiên nhớ tới, mà trong vô tận năm tháng ở hắc phòng hắn lại tuyệt không nhớ tới, giống như là đã quên mất vậy.

Hắn phải vì thế mà sớm làm chuẩn bị, trải qua đoạn thời gian suy tư dài dòng buồn chán trong tù giam kia, đến giờ này hắn đã minh bạch rất nhiều chuyện, từ Thân thành xuất phát, cuối cùng lại trở về Thân thành, tử Hoảng Sơn tử chiến lại từ Hoàng Sơn phục sinh, vận mệnh vô tình tàn phá hắn đánh hắn trở về nguyên trạng, đồng thời lại cũng nói cho hắn biết, hắn đi sai đường!

Một người vừa bắt đầu đã đi sai đường, vô luận thế nào cũng không thể nào đi đến điểm cuối.

Mà con đường chính xác, năm ngàn năm trước đó, tiền bối đã vì hắn mà sắp xếp xong xuôi, hắn lại bởi vì các loại nguyên nhân mà không có nghiêm khắc dựa theo con đường này mà đi.

Thời điểm sớm nhất, hắn cho rằng có lẽ trước bảo vệ tốt thân nhân rồi mới đi tìm di vật của tiền bối; tiếp theo, thành Kim Lăng biến mất, hắn vì cừu hận mà nhiều lần kéo dài thời gian, tuy rằng vẫn còn nhớ tới tìm địa đồ, nhưng mục đích tìm nó cũng biến thành lợi dụng di vật của tiền bối để tìm lại thành Kim Lăng; về sau, lúc đến Cảng thành, hắn vì đau khổ muốn báo thù, hầu như đã quên chuyện địa đồ; cuối cùng, đánh xong một trận Thục Đô, hắn rốt cục đem sự tình địa đồ quên sạch sẽ, một lòng tràn ngập hận ý!

Bản thân cừu hận cũng không sai, không có hận không phải là người, nhưng trải qua nhiều năm đau khổ suy tư, hắn mới hiểu đươc, hắn vốn có thể chọn một con đường khác.

Nhưng hắn cũng không cách nào hối hận, bởi vì con đường này, cần quyết đoán quá lớn, cần có đại trí tuệ, có vô tận tuế nguyệt lắng đọng, không trải qua đủ nhân sinh, vĩnh viễn không cách nào lý giải, hiểu được.

Đó chính là hai chữ "Cam lòng!"

Nhìn thì đơn giản, hầu như mỗi người đều hiểu "cam lòng" - có bỏ mới có được, nhưng mà, trên thực tế, đến lúc gặp việc, lại có bao nhiêu người có thể có đại khí phách đại trí tuệ để chính thức nhìn thấu hai chữ "Cam lòng!"?

Tựa như ở ruộng bí đỏ, nếu như cam lòng không đón trở về vị lão mẫu kia, tựu cũng không bị theo dõi, như vậy, có lẽ hết thảy mọi người sẽ không phải chết, mà vị lão mẫu kia, cho dù có trở thành một dã nhân đi chăng nữa, có lẽ cũng có thể sống lâu vài năm, nhưng hết thảy đều bị hủy bởi một tấm lòng hiếu tử không có gì đáng trách.

Điều này mâu thuẫn sao? Không mâu thuẫn! Bởi vì đôi khi, cam lòng mới là đại hiếu, mới là đại thân tình!

Nếu như lúc trước, hắn cam lòng tạm thời buông một nhà bác gái, cam lòng tạm thời buông đủ loại ân oán cùng cừu hận về sau, một lòng dựa theo con đường mà tiền bối an bài cho hắn, dùng tốc độ nhanh nhất tìm được địa đồ, lấy ra di vật, ly khai mảnh đất thị phi, chướng khí mù mịt do Thủy Tổ cùng Thiên Ngoại Tà Ma gây ra này.

Có lẽ làm xong trước lúc thành Kim Lăng biến mất, một nhà bác gái cũng không cần chết, rồi sau đó đủ loại sự tình cùng thống khổ cũng sẽ không phát sinh.

Hắn một mực ngây thơ, dùng một bầu nhiệt huyết, hăng hái chiến đấu ở tầng dưới chót, cho là mình kiên trì tựu cũng không sai, lại ngoảnh mặt làm ngơ đối với con đường đúng đắn mà tiền bối an bài cho hắn.

Cuối cùng, rút cuộc dùng một cái giá vô cùng thảm trọng, lại trở về điểm ban đầu.

Cho nên lúc này đây, sau khi "đi ra" cũng như sau khi vượt qua giai đoạn thứ sáu, trong mơ hồ hắn đã có quyết định, cái nơi thị phi này, ẩn chứa quá nhiều bí mật, quá nhiều gút mắc ân oán, từ Thiên Ngoại Tà Ma, cho tới Băng Hỏa ngũ tộc, toàn bộ dây dưa không rõ, thậm chí liền tiền bối cùng thất đinh chi chủ đều bỏ mạng tại nơi này, dùng năng lực yếu như sên của hắn, an bài của tiền bối xác thực một chút cũng không sai, có lẽ mau rời khỏi là hơn cả.

Chỉ có cam lòng tạm thời buông tha cừu hận cùng chấp niệm, thoát ra khỏi mảnh đất thị phi này, vũng lầy này, tại tương lai, mới có cơ hội giữ được tính mạng cùng minh bạch tất cả chân tướng, hoàn thành lời thề lớn của hắn.

Nhưng Sở Vân Thăng hiện tại phải đối mặt với hậu quả do hắn từng đi nhầm đường, trạng thái dây dưa của lục đinh cùng sách cổ còn chưa giải trừ. liền thăng cấp còn đình chỉ rất nhiều năm, chớ đùng nói chi là tìm ra chỗ của bức bản đồ cuối cùng nữa.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn chỉ có thể một mực dừng lại ở ruộng bí đỏ, mặt khác điều này cũng cho hắn có thời gian lý giải hai mươi năm gần đây đến cùng là đã xảy ra chuyện gì.

Thời gian hai mươi năm tuy rằng có chút quá lâu, tu luyện nguyên khí cũng trì trệ không tiến, nhưng cũng không phải không đạt được cái gì. Dài dòng buồn chán tuế nguyệt, đủ để nhìn ra bản tính một người, vào lúc cuộc đời hắn rơi đến tận đáy vực, thậm chí trở thành một miếng mồi ngon, những người từng kết bạn với hắn khi hắn còn cường thế, ai chân thật, ai giả dối, ai sẽ bỏ đá xuống giếng, hôm nay, nhìn một phát liền thấy hết!

Hắn chỉ muốn mang theo người đáng mang theo để kề vai chiến đấu.

Mà Dư Hàn Vũ, Sở Vân Thăng quan sát đã lâu rồi, nhân sinh của hắn ngoại trừ cừu hận khắc cốt ghi tâm giống chính mình, còn lại chính là một tờ giấy trắng chất phác.

Khi không có Tiểu Hải, một nhà bác gái cũng đã ra đi, Edgar sống chết không rõ, hắn nhất định phải nhất định phải có một người, ngoại trừ Hổ con cùng Minh, có thể cho hắn yên tâm ngủ, người của mình.

Đương nhiên Sở Vân Thăng cũng thừa nhận, với cái tính cách cùng tao ngộ tương tự hắn của hài tử này, hắn có một sự thương xót, đồng tình không rõ ràng. Nếu không dùng tính cách của hắn, mặc dù có ý tưởng như phía trên, cũng sẽ không nhận Hàn Vũ làm đồ đệ.

Cho nên Sở Vân Thăng cũng không keo kiệt đi bồi dưỡng hắn, dẫn dắt hắn, chính thức đem hắn trở thành đồ đệ của mình, mà không phải lừa gạt. Thậm chí vào hôm nay, hắn chuẩn bị vận dụng mạng nguyên hấp thụ trong khoảng thời gian này đả thông không gian bích chướng cho lão đại, để cho hắn trở thành đồ đệ đích truyền, có thể tu luyện Thiên Địa Nguyên Khí giống như chính mình.

Nhưng hắn cũng cùng lão đại nói rõ, biện pháp này đều là mình nghĩ ra được, chưa bao giờ kiểm nghiệm qua thực tế, mạo hiểm rất lớn, tùy thời đều có thể mất mạng, nhưng đây cũng là cơ hội duy nhất của hắn, nếu không hắn vĩnh viễn chỉ có thể là một người bình thường.

Bởi vì hắn cho tới bây giờ cũng không có thức tỉnh, mà Sở Vân Thăng cũng không có thể làm ra Thiên Địa nguyên phù thứ có thể trực tiếp làm cho con người thức tỉnh, chỉ có thể mạo hiểm cực lớn, lấy cơ sở là tiêu hao những mạng nguyên hấp thụ trong những ngày này dùng để không chế cây đinh thứ bảy phá vỡ bích chướng giữa không gian đa chiều và không gian không chiều!

Đối với Sở Vân Thăng mà nói cái này không hề mạo hiểm, chẳng qua là chẳng qua là tiêu hao số lượng lớn mạng nguyên, nhưng đối với lão đại mà nói, là sự tình sinh tử, một khi Sở Vân Thăng hơi không khống chế được cây đinh thứ bảy, khiến nó bắn vào không gian không chiều của lão đại, chỉ cần trong nháy mắt đã muốn tính mạng của hắn rồi.

Cho nên liền có một màn mở đầu kia, thời điểm xác định lão đại đã chuẩn bị đầy đủ, Sở Vân Thăng ngưng tụ tinh thần, chậm rãi bức ra cây đinh thứ bảy, bay thẳng hướng về đầu của lão đại, đồng thời, vì củng cố không gian thông đạo mới mở ra, Thông Bích nguyên phù sớm được chuẩn bị cũng được kích phát ra.

... Ba ngày sau, trên ngọn núi sụp, một thân ảnh gầy yếu, không cần Sở Vân Thăng đốc thúc bất luận cái gì, dốc sức liều mạng mà luyện tập "hàn băng tiễn" tiễn pháp.

Cảnh giới Nhất nguyên thiên rất đơn giản, phối hợp công pháp, đổ đầy cùng phóng thích hết nguyên khí trong cơ thể tám mươi mốt lần, đem trữ nguyên rèn luyện hoàn tất là được, trước kia Sở Vân Thăng cần liều mạng đi giết Trùng để được Nguyên Khí, nhưng Dư Hàn Vũ lại không cần, hắn có đại lượng nhiếp nguyên phù mà Sở Vân Thăng chuẩn bị cho hắn.

Mà ở nơi xa, Sở Vân Thăng tóc bạc lại biến thành tóc trắng, đang luyện tập bản thể chiến kỹ chính thức đầu tiên của sách cổ - Nguyên Khí Thủ!

Cũng lặng yên nhìn chăm chú về phía đông của mảnh đất khô cằn, trước khi đi rừng thực vật, hắn muốn đi Đao Ổ tra rõ xem có thật sự có quan hệ cùng Diêu Tường hay không, đồng thời, cũng làm cho Dư Hàn Vũ bỏ đi một đại sự trong lòng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio