" Đoàn trưởng, đoàn trưởng, một tên lính ở trạm gác tự động lấy súng, vội vàng bước vào, tiến hành quân lễ, nhỏ tiếng nói: " Đoàn trưởng, thi thể Trùng Tử phía sau không còn nữa rồi."
" Cái gì?" Đỗ đoàn trưởng không nói được câu gì, hơn tiếng đồng hồ thu thập được hơn thi thể Trùng Tử, sao đột nhiên lại biến mất?"
Âm thanh dè dặt của lính trạm canh gác, có chút lo lắng nói: " Tôi nhìn thấy Sở Vân Thăng đi vào trong đó, sau khi hắn đi ra ngoài, những thi thể đó không còn nữa."
Đỗ đoàn trưởng ngẩng đầu, nhìn xuyên qua binh lính, thấy Sở Vân Thăng đang đi vào phòng nghiên cứu, trong lòng kinh hãi gần chết : Hắn làm thế nào vậy? Chẳng lẽ hắn nói năng lực của hắn được nâng cao là vào truyền thuyết ăn thịt thi thể quái vật hay sao? Nghĩ đến những chất nhầy có chút buồn nôn của Trùng Tử, Đỗ đoàn trưởng chỉ cảm thấy có chút sợ hãi.
Nhưng, Đỗ đoàn trưởng rất nhanh điều tiết được sắc mặt và tinh thần, bất luận Sở Vân Thăng là người cũng tốt, là quái vật cũng tốt, chỉ cần đứng bên đoàn trưởng, đó chính là người bạn giỏi, hắn nhỏ giọng nói lính cạch gác: "Về việc này, không được nói cho bất kì người nào, đây chính là cơ mật lớn nhất thuộc về đoàn trưởng, bắt đầu từ bây giờ phía sau Đại Hạ là do ngươi phụ trách, không phải quan tâm đến Sở tiên sinh, để hắn tự tiện."
" Tuân lệnh, lính canh gác vâng một tiếng, ánh mắt lỗ ra sự bình tĩnh."
" Đi đi." Đỗ đoàn trưởng bất lực vẫy tay, đoàn trưởng vẫn phải triệu tập
Sở Vân Thăng không để ý đến đến hoài nghi của mọi người, làm chi những chiến sĩ giác tỉnh này căm phẫn, tỏ vẻ không có ý hợp tác, không thể không hiểu rõ sự hồ đồ của bọn họ, thậm chí có người đề nghị Sở Vân Thăng biểu diễn một chút.
" Thử sức? " Một âm thanh hoảng hốt từ ngoài cửa vọng vào, người nói chính là Diêu Tường, hắn bị Đỗ đoàn trưởng sắp xếp phối hợp hành động cùng đội ngũ chiến sĩ giác tỉnh khác, đi giết quái vật mắt đỏ, vừa đến thì nghe thấy mọi người đang bàn tán nghi ngờ năng lực của Sở Vân Thăng.
tôi chưa bao giờ gặp qua, vật có thể sống sót dưới thanh kiếm của anh, bất luận là quái vật hay là người..."
Lão đầu nhăn mặt, ngắt lời: " Tiểu tử, không phải nói khoác như vậy đâu? Chúng tôi có người, con mắt, một thanh sắt cũng chưa nhìn thấy hắn cầm qua."
Nhưng ngày Diêu Tương hành động cùng Sở Vân Thăng, Sở Vân Thăng có những năng lực thần kì gì hắn đều biết hết, những hắn cũng không tùy tiện tiếc lộ bí mật của Sở Vân Thăng, tiếp tục nói : "Tôi chỉ nhắc nhở mọi người một chút, tin hay không tin là do mọi người, tôi từ trước đến giờ chưa dối lừa ai, không phải nói một người, toàn bộ người cùng lên, tôi dám cá cược với mọi người, người cuối cùng có thể sống sót, nhất định là hắn."
Hắn nói chưa dứt lời, phía sau có một gã vai ba ngôi sao thượng úy quan bước tới, trầm giọng nói: " Đỗ đoàn trưởng, tôi tin tưởng Diêu Tường, cho nên tôi tin tưởng vào năng lực của Sở Vân Thăng."
Đỗ đoàn trưởng mỉm cười gật đầu.
Tất cả chiến sĩ giác tỉnh mới đứng sau vị quan quân này, xuất ngôn phụ họa.
Lão đầu hừm một tiếng, cũng không tiện để nói gì, đối phương đông đảo, bộ dạng bình tĩnh, tiếp tục nói lại trở thành lỗi nghi ngời của người kia, không nghi ngờ Sở Vân Thăng.
Lúc này Sở Vân Thăng đứng ở một góc không người trong phòng hội nghị, yên nặng hút thuốc, thôi diễn của các nhà khoa học rất phức tạp, cộng thêm không có sự trợ giúp của máy tính, công việc phát triển rất chậm, hắn vẫn phải đợi thêm một thời gian nữa, mới cầm trong tay tấm bản đồ mới của mê cung xương mù.
Trong phòng hội nghị có châm một cây nến mà quân đội tìm từ một nơi khác đến, ánh sáng của nến toát ra sự bận rộn và mệt mỏi của các nhà khoa học, chống đỡ không được, nằm trên một cái ghế, toàn bộ đã dốc hết lục để phấn đấu.
Cảm nhận được cái ngáp của Sở Vân Thăng, dụi tắc đầu thuốc, lấy lại tinh thần, bắt đầu hấp thụ nguyên khí trời đất, sau khi lí giải được bước sơ cấp của tấm hình, trọng điểm của quá trình hấp thụ nguyên khí của hắn là quan sát tỉ mỉ phương hướng của nguyên khí, trạng thái, điểm mạnh yếu, biến động, dựa vào những cảm giác kì lạ của cơ thể.
Đây là một việc rất hao tổn tinh thần, chỉ qua hơn tiếng đồng hồ, Sở Vân Thăng kiên trì không được, hình như bản thân hiểu biết về những thứ này, nghĩ lại thì phát hiện ra tất cả đều hỗn độn, cái gì cũng không có, không có đầu mối, hắn biết nguyên tắc và phương pháp quả thực quá ít.
Thời đại Dương Quang, hắn đã xem qua TV và đọc truyện, lúc cao thủ luyện tập, tinh thần luyện tập càng luyện càng nhập tâm, không phải là tu luyện thay thế cho giấc ngủ say, nếu cảnh giới này luyện tập một lần có thể nâng cao, thì giống như cải bắp, dưa hấu thôi.
Đến tận bây giờ, mới biết khó như vậy, nếu chỉ là khống chế cơ giới hấp thụ của cơ thể thì tốt, bản thân đã luyện tập đến tê tê rồi, mỗi một lần luyện tập mất tiếng vẫn có thể cắn răng chịu đựng được. Vừa rồi quan sát quá trình trầm tĩnh của cơ thể, trí nhớ, tìm tòi nghiên cứu, giải thích, dùng tâm để suy nghĩ tỉ mỉ từng quá trình, cũng mất nữa tiếng, bản thân chống đỡ không được, đầu bắt đầu đau đớn.
Lúc Sở Vân Thăng mơ mắt ra, hoảng sợ, giáo sư Tôn ngồi đối điện mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt nóng nóng, làm cho hắn không lạnh mà run.
" Có chuyện gì không?" Sở Vân Thăng lấy lại tinh thần, từ tràng thái tu luyện khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Giáo sư Tôn lắc đầu vẫy tay, nói: " Không có, tôi chỉ có chút tò mò, đúng rồi, ngươi dám nhìn người chết không?"
Sở Vân Thăng nghi những lời không suy nghĩ của giáo sư Tôn, có chút bục mình, người chết hắn nhìn nhiều rồi, từ Thân thành đến đây, đâu đâu cũng có thi thể người chết.
Giáo sư Tôn nhìn hắn không có phản ứng gì, nhỏ giọng giải thích, nói: " Không phải là người chết bình thường, là thi thể sau khi giải phẫu, là thi thể của Cam Tử Cường và đồng bọn ngươi giết hôm đó cơ."
Sở Vân Thăng ngạc nhiên, nhảy từ trên ghế xuống, nhưng không vì so đo tính toán của lão đầu này, đối sử với những người quân đội bảo hộ mình rất tốt, còn nữa giáo sư Tôn đặc biệt nhấn mạnh nhân viêc nghiên cứu không giống như những gì mà Sở Vân Thăng tưởng tượng, lấy loài người giác tỉnh ra làm giải phẫu, lam cho Sở Vân Thăng cảm giác rất rộng lượng.
Bây giờ giáo sư Tôn đột nhiên đến nói cho hắn, bọn họ đã giải phẫu thi thể của Cam Tử Cường và đồng bọn rồi, tuy Cam Tử Cường là có thù với hắn, nhưng một mặt vì nguyên khí của chiến sĩ, hôm nay các nhà nghiên cứu quyết đinh giải phẫu Cam Tử Cường, ngày mai có thể nghiên cứu vấn đề này, đi giải phẫu chiến sĩ giác tỉnh khác, thậm chí là hắn.
Sở Vân Thăng trầm tư suy nghĩ, bản thân quá sơ xuất, không biết có phải ở với những người này lâu rồi hay không, có cảm giác nhà khoa học rất nhân ái, từ từ buông lỏng cảnh giác, trong tình hình không có bất cứ một chứng cứ nào có thể tin tường người xung quanh, dĩ nhiên tiến hành tu luyện không có cảnh giới, không may những nhà khoa học này lấy hắn ra lam thí nghiệm, vừa rồi bản thân chết qua một lần rồi.
Giáo sư Tôn nhìn thấy sắc mắt hắn thay đổi, vội vàng nói: " Tiểu Sở, không phải căng thẳng như vậy, hãy nghe tôi nói hết đã..."
Sở Vân Thăng im lặng, biết mình suy nghĩ quá nhiều rồi, thậm chí trong lòng có chút yếu đuối, bây giờ bất luận là Đỗ đoàn trưởng hay là các nhà khoa học, đều cần sự giúp đỡ của hắn để thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm, cơ bản không làm hại hắn.
Nhưng đây là thế giới gì vậy?
Hắn nhìn thấy hai người chạy thoát sự truy đuổi của Trùng Tử, đặc biệt là có một người lừa dối người kia dìu hắn, thừa cơ đánh gãy chân đối phương, người bị ngãy chân lùi lại phía sau Trùng Tử, bản thân có thể trốn thoát.
Hắn còn nhìn thấy một chú bé hiền lành vì giúp đỡ những người đang đói, lấy thức ăn mình có được phân cho mọi người, cuối cùng bị những người kia chém chết, cướp đi thức ăn của chú bé đó.
Hắn nhìn thấy một đội chiến sĩ giác tỉnh đau khổ chết trong trận chiến, lúc nhìn thấy quái vật mắt đỏ, có một người không do dự kéo người bạn trong đội ngũ, ngăn cản quái vật.
Hắn còn nhìn thấy những chiếc xe không có cách nào chạy trốn, quái vật đuổi theo, cuối cùng nổ súng tàn sát lẫn nhau, người bị chết được vứt ra khỏi xe.
Hắn còn nhìn thấy những người bình thường vì một nửa miếng bánh bào giả, giống như Giang lão đại, lấy các nàng làm mồi như cho những con Trùng Tử ăn thịt.
...........
Hắn nhìn thấy rất nhiều việc như vậy, mỗi lần như vậy trái tim hắn hại khắc sâu một vết, thời đại Dương Quang , hắn chỉ là một người thị dân bình thường, sống một cuộc sống bình thản không lo nghĩ, sau khi bước vào thời đại hắc ám, tâm lí của một người thị dân bình thường, thừa nhận rằng hắn nhìn thấy từng việc từng việc đều là bị kịch thảm hại, hắn có sách cổ làm bảo chướng, cứ như vậy hắn càng ngày càng mẫn cảm, càng ngày càng cảnh giác, càng ngày càng yếu ớt.