Không đến tiếng, Sở Vân Thăng phải quay về Đại Hải, lần nào cũng mệt mỏi cực độ, trong lúc đợi cầm tấm bản đồ mới của các nhà khoa học, hắn phải ở Đại Hạ để bổ sung giấc ngủ.
Hơn nữa, một khi hắn dừng trạng thái chiến đấu lại , trong lão toàn là tư quyết tổ tổ chức thành kí hiệu trong sách cổ, càng tiến gần quái vật hỏa diễm hắn càng lo lắng.
Cảm giác mơ hồ đạt đến thời thiên đỉnh một nguyên thiên, hắn nhất định phải hiểu rõ một số việc, mới có thể thuận lợi đột phá đạt đến cảnh giới hai nguyên thiên.
Chỉ có ba nguyên thiên, hắn mới có tư cách giao phong với quái vật hỏa diễm.
Cho nên, Sở Vân Thăng luôn luôn mệt mỏi vì chuyện thu hồi chiến giáp, không quan tâm bên ngoài người ta nói gì, cơ bản cũng không biết bọn họ đang tranh luận cái gì, thậm chí Đỗ đoàn trưởng ra ám hiệu bảo hắn tiến lại gần, bảo hắn biểu diễn một chút năng lực, hắn liền cự tuyệt.
Nhưng Sở Vân Thăng phải giả bộ, mỗi lần hắn trở về đều tâm lực giao tụy, bây giờ hắn khong có thực lực hai nguyên thiên, dựa vào năng lực một nguyên thiên, cho là biểu diễn, cũng khó mà giải quyết được những nghi ngờ.
Mỗi lần Sở Vân Thăng trở về lại cuộn mình trên ghế, tinh thần bị giày vò lên có chút uể oải không phấn trấn, nửa tỉnh nửa mơ. Diêu Tường đứng ở xa cảnh vệ cho hắn, không ngừng tu luyện. Sau chuyện lần trước, bây giờ có rất nhiều người muốn khiêu chiến với hắn, Sở Vân Thăng không yên tâm khi ngủ một mình, đặc biệt thởi gian hắn rơi vào cảm giác hỗn loạn, hắn bảo Diêu Tường bảo vệ cho hắn.
Sau khi thời đại hắc ám đến, người mà Sở Vân Thăng nói, có thể khiến hắn yên tâm, ngoài tin tưởng Du Tiểu Hải ra, hắn chỉ tin tưởng Diêu Tường.
Người của Đỗ đoàn trưởng thu gom càng ngày càng nhiều thi thể của Trùng Tử và quái vật mắt đỏ, Sở Vân Thăng hấp thụ toàn bộ nạp phù, kế hoạch của hắn là đến lúc đạt đến hai nguyên, lại rèn luyện chiến giáp và Thiên Ích kiếm lại từ đầu, nghĩ đến hiệu quả nhất định tốt hơn bây giờ.
Đến tiếng của ngày cuối cùng, Sở Vân Thăng vẫn thiếu một nguyên thiên nữa là đến cảnh giới thiên đỉnh nguyên thiên mà hắn mong đợi.
Tràn đầy nguyên khí, Sở Vân Thăng cảm giác được thân thể rất khỏe mạnh, từ cây này chạy sang cây khác, nhanh vô cùng.
Lúc này, Sở Vân Thăng đang ngồi ở trên cửa sổ tòa nhà, và đi ra ngoài bằng lối cây to.
Trước mặt hắn bây giờ có hơn con quái vật mắt đỏ bao bây, đám người của Đỗ đoàn trưởng phân ra bốn phía để phá giải mê cung, mong ngóng tin tức ở Kim Lăng thành chuyền đến, những người này vẫn tuyệt vọng, không kiên trì được nữa.
Không có hi vọng, chỉ có tuyệt vọng, mọi người đều im lặng, dù chỉ cần một tia hi vọng, mọi người cũng quyết tâm sống để bảo vệ người thân.
Không có phương pháp nào đi ra khỏi mê cung, hi vọng cuối cùng trở thành tuyệt vọng, sau đó đội quân của Đỗ đoàn trưởng đi qua, bọn họ đều lạnh lùng chống đỡ, bây giờ ở đây chỉ có nhà khoa học, chiến sĩ giác tỉnh, và vũ khí sát thương, tất cả được gọi là tam nhật hậu, phá giải mê cung, đến Kim Lăng thành. Nghe được tin tức, mọi người dang mềm yếu như người gặp một cây thóc, ngoài một số người đói không đứng được dậy, những người khác lập tức dựa vào Đỗ đoàn trưởng.
Sở Vân Thăng mang máng nhận ra một vài người trong số người này, đó là mấy ngày trước, người quản lí thành phố dẫn đường cho hắn và Diêu Tường, người quản lí thành đã không còn, chỉ còn lại một người phụ nữ, vẫn như ngày xưa giáp xác của Trùng Tử được đem ra làm tấm chắn, dùng một ít thép cứng, miễn cưỡng chống cự lại quái vật mắt đỏ.
Những người phổ thông này, chỉ có thể dựa vào mấy viên đạn và dao để đối phó với quái vật mắt đỏ, lúc Sở Vân Thăng xuất hiện, bọn họ đã bi thương vong rồi, trên đường đã lại bỏ - thi thể rồi, nhưng điều làm Sở Vân Thăng kinh ngạc nhất là, những người này rất đoàn kết, toàn bộ đồng tâm vừa phản kích, vừa phòng ngự, cố gắng lùi về mê cung xương mù.
Quái vật mắt đỏ tổng cộng có mười mấy con, Sở Vân Thăng lấy cung tên ra, hắn nhẹ nhàng kéo cung, rút một múi tên ra, rót đủ nguyên khí, bây giờ kĩ thuật bắn tên của hắn cũng không nâng cao là bao, khoảng cách không đến m, hắn miễn cưỡng bảo đảm bắn trúng.
Vù, vù...
Sở Vân Thăng bắn liên tiếp, hắn trực tiếp dùng chiến thuật của tiễn hải. tốc độ của hắn cực nhanh, chỉ trong nháy mắt, bắn liên tiếp năm mũi tên, tiếp theo, tăng tốc, hắn dứt khoạt không dùng tên, trực tiếp dùng nguyên khí hình thành Hàn băng tiễn, hắn gào thét, mũi tên nhọn bắn trúng đám quái vật mắt đỏ kia.
Nguyên khí để đối phó với quái vật mắt đỏ không nhiều, chỉ là một mũi tên hàn băng lấy đi một lượng nhỏ nguyên khí, tuy hắn bắn đi khá nhiều hàn băng tiễn, nhưng bây giờ nguyên khí trong người rất nhiều, vì tăng tốc để đạt đến trạng thái thiên đỉnh, Sở Vân Thăng không quan tâm đến việc lãng phí nguyên khí, trong nạp phù của hắn vẫn còn hơn thanh nhiếp nguyên phù.
Quái vật mắt đỏ vùa rồi còn hết sức kêu ngạo, lúc này đều đóng băng rơi xuống đất, những con còn lại nhằm vào Sở Vân Thăng tấn công.
Sở Vân Thăng đồn nguyên khí, nhanh chóng bắn tên, đeo cung tên vào người, lấy ra Thiên Ích kiếm, rồi từ trên cây nhảy xuống, từ trên không trung chém một nhát vào con quái vật mắt đỏ, một nhát kiếm trúng hai con.
" Mau nhìn!!! Người mặc chiến giáp màu đỏ hôm nọ" Những người phụ nữ gào lên.
" Chúng ta, chúng ta được cứu rồi."
" A, hình như nhìn người này ở đâu rồi?" một đứa trẻ con nói.
......
Sở Vân Thăng nhanh chóng phát huy tác dụng của Thiên Ích kiếm, quái vật mắt đỏ càng ngày càng ít, con cuối cùng, nhìn mọi người, cuối cùng quay đầu bỏ chạy.
Từ ngày đầu tiên xuất hiện quái vật, đến lúc không có một con mà bỏ chạy, đây là kinh nghiệm huyết chiến lâu ngày của Sở Vân Thăng.
Hắn nhìn thấy một con Trùng Tử duy nhất, chỉ phát ra những ám hiện kì quái, kêu gọi đồng bọn, nhưng không tiếp tục chiến đấu mà bỏ chạy.
Quái vật mắt đỏ chạy trốn được một đoạn, Sở Vân Thăng vội vàng kéo cung tên, đạp đạp cành cây, tốc độ truy đuổi cực nhanh, nguyên khí cuối cùng trong nội thể, toàn bộ dốc vào mũi tên, bắn ba tên liên tiếp, bắn trúng quái vật mắt đỏ.
Đồng thời, quá trình tẩy rửa nguyên khí cuối cùng rốt cục xong, Sở Vân Thăng cảm thấy rất nhẹ nhõm, thiếu chút nữa bị ngã xuống đất, cơ thể bắt đầu tự động hấp thụ nguyên khí trời đất ở xung quanh.
Nguyên khí tiến vào trong cơ thể, chạy nhanh đến các bộ phận trong cơ thể, thậm chí hắn còn nghe thấy âm thanh chuyển động kì lạ trong cơ thể phát ra.
Trái tim Sở Vân Thăng đập rất nhanh, không nhặt thi thể quái vật mắt đỏ ở dưới đất, trực tiếp bay nhanh đến khu Đại Hạ.
Lúc tiến vào cửa lớn, Sở Vân Thăng quên không thu hồi chiến giáp, bay qua mọi người giống như một cơn lốc, ôm nhan lấy Diêu Tường đang nói chuyện với Sở Vân Thăng, đi nhanh vào một căn phòng gần đó, vội vàng nói: " Đóng cửa giúp anh."
Không đợi Diêu Tường phản ứng, hắn đã vội vàng đóng cửa.
Trong đại sảnh lúc này, chiến sĩ giác tỉnh bị chiến giáp mặc áo đỏ làm cho hoảng sợ, vội vàng yêu cầu Đỗ đoàn trưởng nói rõ chân tướng.
Càng ngày càng nhiều chiến sĩ giác tỉnh cảm giác bị quân đội lừa, tình hình hết sức căng thẳng hốn loạn.