"Mẹ ơi huhuhu" tiếng khóc đó là của Lưu Thi thi. Cô ta không thể chịu được sự nhục nhã đó nên chạy về méc mẹ.
"Sao vậy con yêu, mẹ nhớ con nói qua tặng quà cho con nhỏ kia mà" bà ta vuốt tóc cô ta.
"Hôm nay cô ta dám nhục nhã con, nhất là Mộ Dung Thảo Nhi đó cô ta mắng con không biết xấu hổ làm mất mặt Mộ Dung gia đó...." cô ta vừa nói vừa cố nặn ra vài giọt nước mắt cá sấu.
"Con đừng lo mẹ sẽ cho con nhỏ đó bài học"
"Nhưng con còn phải chịu đựng cái cảnh này tới bao giờ nữa hả mẹ? Dù sao thì con cũng đâu phải là con cháu nhà này đâu?"
"Trời ơi con nhỏ này bé mồm thôi" bà ta hoảng loạn bịt mồm con gái lại.
"Mẹ à!"
"Con bình tĩnh đi chuyện này không thể để người khác biêt được?"
"Sao vậy ạ? Ba con đâu rồi mẹ?"
"Ông ấy có gia đình khác nên không thể sống chung với mẹ con mình được"
"Vậy anh hai có phải là con ba mẹ không?"
"Không phải mẹ nhặt nó ở ngoài đường đó rồi nói nó là con trai của Lưu An không ngờ ông ta ngu như vậy. Bị mẹ lừa suốt mười mấy năm luôn"
"Sao lúc nào mẹ cũng thích làm vợ bé của người ta hết vậy?" Sao không thấy nhục sao?"
"Sao con có thể nói như vậy?" Bà ta đánh cô ta một cái thật mạnh.
"Chẳng lẽ con nói sai hay sao? Con ghét làm con của vợ bé lắm rồi suốt ngày chỉ bị người khác cười vào mặt thôi. Mẹ có nghĩ đến cảm giác của con hay không? Mẹ cũng là con vợ bé mà nên mẹ phải hiểu chứ. Sao lại bu vào người đã có gia đình làm gì?" Nói xong cô ta chạy về phòng.
"Cái con nhỏ này sao không hiểu cho nỗi lòng của mẹ chứ!"
Cuộc nói chuyện đó đã bị người nghe được: là Cố Trường Ninh, người thứ là đứa con trai Lưu Nguyên do bà ta nhặt về.
Lưu Nguyên không ngờ hôm nay mình biết được chuyện động trời này. Hồi nhỏ đến giờ anh không được mẹ thích, mẹ chỉ suốt ngày lo cho em gái thôi. Anh rất ghen tị nhưng nghĩ em gái còn nhỏ nên mẹ phải thương yêu em.
Càng lớn anh thấy mẹ rất ít khi quan tâm tới mình. Có lúc anh đi chơi, bỏ học, đánh nhau làm mọi cách để mẹ chịu chú ý nhưng mẹ vẫn không quan tâm. Giờ thì anh đã biết là do cái gì rồi.
Haha cuộc đời thật chớ trêu mà mình là con rơi không biết cha mẹ mình là ai hết. Cuộc đời này có gì khiến cho mình lưu luyến nữa cơ chứ.
Còn Cố Trường Ninh không ngờ cô đã nghe được một chuyện hết sức phấn khích như vậy. Woa thật là ngạc nhiên quá đi. Nhưng mà Lưu Thi Thi cô cũng hơi tội nghiệp cô ta vì danh phận con riêng sẽ theo cô ta đến suốt cuộc đời này.
Cô cũng đồng tình Lưu Nguyên thật tội khi không biết cha mẹ mình là ai hết. Từ nhỏ đến lớn bị đối xử bất công như vậy. Hazz