Hắc Đạo Vô Tình

chương 17: quá khứ bi thương

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một vật kim loại kéo lê trên mặt đất tạo nên tiếng động vô cùng chói tai. Ngày một gần tới cậu bé tầm tuổi đang ôm đầu sợ hãi. Người phụ nữ tầm hai mấy tuổi nhìn mà bật cười "Haha bé con, đừng sợ...sẽ không đau đâu, tin cô được chứ!?" cô ta ngồi xổm xuống trước mặt cậu bé, đưa bàn tay được chăm sóc kĩ lưỡng muốn chạm vào thì cậu bé đã vội tránh đi.

- Ha, mày nghĩ lúc này mày còn tránh được tao sao? - Người phụ nữ tức giận quát lớn

- Mẹ...mẹ ơi...mẹ...mẹ cứu con... - Cậu bé hai tay che tai lại, miệng nhỏ liên tục lẩm bẩm.

- Mẹ sao? Haha...đúng là ngu ngốc, mẹ mày mới được tao cho xuống mồ rồi! Hiện giờ chỉ còn mình mày thôi, giải quyết mày xong, tao sẽ có được tất cả. Tiền tài! quyền thế! Danh vọng! Haha

Dường như không nghe thấy lời cô ta nói, cậu bé vẫn giữ nguyên hành động của mình. Người phụ nữ tức giận nghiến răng, lạnh lùng đi tới góc phòng, kéo cánh tay thi thể của một người phụ nữ ra trước mặt cậu bé, dùng chân đá tới "Mày xem, cái xác chết này là của mẹ mày đó!"

Thi thể người phụ nữ nhuốm đầy máu đỏ tươi, gương mặt xinh đẹp trắng bệch bị che đi bởi mái tóc rối bù nhìn rất ghê rợn. Sau đầu còn đang không ngừng chảy ra máu tươi.

Mắt cậu bé từ từ di chuyển đến thi thể trước mặt, đôi mắt không còn sự ngây thơ, non nớt của một đứa trẻ cần có mà thay vào đó là sự thù hận xen lẫn tuyệt vọng bao trùm.

- Sao? Ngạc nhiên lắm hả? - Người phụ nữ mỉm cười hỏi, hai tay cô ta vòng trước ngực, kiêu ngạo nói - Dù sao hôm nay cũng là ngày cuối cùng mày được sống nên tao không giấu mày làm gì! Chẳng là...ba mày đang ở Mĩ, cần tao thu dọn một số "Rác" còn sót lại ở đây! Chỉ cần tao xong việc là có thể theo ông ấy, yên phận làm một phu nhân giàu có rồi!

- Ba tôi? Ba tôi thì liên quan gì?

- Ôi trời, đừng nói với tao là mày không biết chuyện ba mày đi ngoại tình đấy nhé? - Người phụ nữ tỏ vẻ ngạc nhiên, tay che miệng lại - Chắc hẳn mẹ mày chưa nói với mày rồi, từ khi mày còn đang ở trong bụng mẹ mày thì tao và ông ấy đã qua lại với nhau, nghĩ lại những ngày tháng đó...với tao là vô cùng hạnh phúc! Haha mày và mẹ mày, thật là một cặp mẹ con đáng thương!

- Kể ra cũng tại mẹ mày cơ, con người gì mà vô vị, nhạt nhẽo lại còn yếu đuối, bảo sao ông ấy ngoại tình! Ba mày từng nói với tao, chiếc ghế Dương phu nhân này phù hợp với mình tao mà thôi, còn mẹ mày chỉ là cái bình phong che mắt thiên hạ.

- Mày không biết đâu...tao đã đến gặp mẹ mày và ngỏ lời muốn chạy cho bà ta dạy cách giữ chồng nhưng bà ta lại từ chối! Haha...buồn cười thật đấy! Loại đàn bà đó, có chết cũng không ai muốn ở cạnh.

- Câm miệng! - Hai cánh tay bên hông cậu bé dần dần nắm chặt lại

- Mày nói cái gì? Tao nói sai ở đâu à? Không chịu nổi nữa sao?

Nhưng đáp lại cô ta là sự im lặng đến đáng sợ từ phía cậu bé.

- Nếu mày muốn chết một cách nhẹ nhàng nhất thì hãy ngoan ngoãn mà nghe lời, được không?

- Nếu cô không tự câm miệng được thì để tôi giúp cô!

- Mày...

Cô ta chưa kịp nói hết lời thì cậu bé đã chạy vù đến đá mạnh một phát vào bụng cô ta. Chiếc gậy sắt cũng theo đó mà văng ra xa. Người phụ nữ đau đớn ngã xuống mặt sàn, tay ôm bụng, gương mặt kinh ngạc nhìn cậu bé cầm chiếc gậy lên từng bước đi về phía mình.

- Mày...mày định làm gì? - Cô ta bắt đầu thấy hoảng sợ, người lui lui lại về phía sau.

- Chẳng phải tôi nói rồi sao? Tôi sẽ giúp cô câm miệng! - Vừa dứt lời cậu bé vung cao chiếc gậy lên rồi mạnh mẽ giáng xuống đầu người phụ nữ.

"Bốp" máu văng tung tóe, dính lên cả người cậu bé. Bộ quần áo rách rưới bẩn thỉu giờ dính thêm màu máu đỏ trông rất kinh dị. Chưa dừng lại ở đó, một cảm giác phấn khích bỗng dâng lên trong người, cậu bé đập càng ngày càng hăng. Máu tanh theo đó mà ngày một văng ra nhiều, bắt lên người cậu bé nhiều đến nỗi không thể nhìn thấy gương mặt cậu bé đâu.

Đến khi đầu của người phụ nữ nát bét, cậu bé mời dừng tay lại. Cậu ném chiếc gậy ra đằng xa, lấy tay áo quệt đi phần máu dính ở mắt. Nhẹ nhàng bước về phía thi thể của mẹ mình. Cậu nâng đầu bà lên, gạt mái tóc rối bù ra, khẽ hôn lên vầng trán bà một cái rồi nói "Mẹ...mẹ yên tâm, con sẽ trả thù cho mẹ!" lời của một đứa trẻ tuổi mang theo sự chắc chắn khó tin.

Ôm thi thể mẹ một lúc lâu, cậu mới đành lòng buông tay, đặt bà xuống, lấy chiếc khăn trắng lớn treo trên móc ra che lấy gương mặt bà. Xong xuôi mới bước ra ngoài, để lại căn phòng ngập tràn mùi máu tanh.

Ra khỏi căn biệt thự, cậu bất chợt đụng phải một thân ảnh người đàn ông cao lớn, toàn thân bao phủ một màu đen. Trong bóng tối khó có thể thấy được diện mạo của ông ta. Chỉ nghe thấy giọng ông ta vang lên "Cậu bé, ta thấy con rất được! Con có muốn đi theo ta không? Ta sẽ giúp con trả thù!"

- Ông là ai? - Cậu bé bình tĩnh hỏi

- Ta là bạn thân của mẹ con - Người đàn ông có vẻ đang cười.

- Nếu ông là bạn thân của mẹ thì sao tôi không biết ông?

- Thân phận ta không tiện để xuất hiện, nhưng con yên tâm chỉ cần con đồng ý theo ta, ta sẽ cho con biết tất cả!

- Chuyện của mẹ tôi?

- Phải! Một cô gái như tiểu Lam, lũ đó lại có thể đối xử tàn nhẫn với cô ấy như vậy! Ta làm sao có thể để yên được! - Trong chất giọng trầm của hắn có thể nghe được sự tức giận.

- Ta có thể tin ông?

- Tùy con thôi nhưng con vẫn nên theo ta về, còn nhiều chuyện chúng ta cần nói với nhau!

- ....Được

Nhận được sự đồng ý của cậu bé, người đàn ông liền vui vẻ đẩy cậu cho một tên thuộc hạ đưa đi rồi quay sang phân phó cho đám thuộc hạ khác "Các người vào đó cẩn thận mang thi thể Hữu Lam đi rồi đốt cháy căn biệt thự, tuyệt đối không được để lộ dấu vết nào!"

"Rõ!" đám thuộc hạ đồng thanh rồi làn lượt đi vào căn biệt thự. Người đàn ông bước lên chiếc xe khác rời đi. Chỉ ít phút sau, cả căn biệt thự đã bùng cháy. Người đàn ông nhìn ra ngoài cửa kính nói "Tiểu Lam, anh sẽ trả thù cho em"

Từ đó, một đứa trẻ thiên thần đã biến thành ác quỷ....

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio