Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

chương 166: nguy cấp (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ads Sau khi dàn xếp ổn thỏa, Phong Vân vừa ăn rau, vừa tiếp tục chủ đề vừa rồi:“Ta không biết đây có phải là châu chấu đá xe hay không,nhưng ta có đạo lý của ta.”

Mộc Hoàng cũng không phản bác, chỉ trầm giọng nói:“Đạo lý không cần ngươi giảng, ta chỉ biết thực lực của ngươi không được.”

Đạo lý chính là đạo lý, phỏng đoán cũng chỉ là phỏng đoán.Thân mình thực lực nếu kém quá xa, cho dù đạo lý có tốt cũng sẽ bị phá hư .

Phong Vân nhíu mày,đây là Mộc Hoàng sợ nàng không tự bảo vệ được mình.

“Ta đã cố gắng tu luyện.”Nàng cũng không có biện pháp a, dù gì nàng cũng đã cố gắng rồi.

Mộc Hoàng nghe vậy nhìn Phong Vân, mặt nhăn mày nhíu không nói gì, trong đầu lại nhanh chóng suy nghĩ .Muốn đi vào Thánh Linh Cung rất khó, nhưng cũng không phải là không có khả năng.Nhưng nếu chỉ mắc chút sai lầm,dù có mười Phong Vân đền cũng không đủ mạng.

Liệu có loại công pháp nào đó có thể giúp thể lực của Phong Vân tăng lên?

Ngay từ sáng sớm Mộc Hoàng đã suy nghĩ vấn đề này.

Nhưng là, cho dù hắn biết nhiều công pháp như vậy, nhưng thật sự không có một cái nào thích hợp cho hệ cỏ cây của Phong Vân có thể cướp đoạt .

Trong thời gian ngắn công pháp của hắn cũng đã tăng không ít, nhưng đối với Phong Vân tuyệt đối sẽ có trở ngại, hắn nghĩ sẽ không ngăn cản Phong Vân.Hắn muốn xem hệ cỏ cây của Phong Vân có thể cướp đoạt được không,rốt cuộc đến cuối cùng có thể phát triển tới trình độ nào.

“Không cần lo lắng, ta đâu giống con bọ cánh cam tự mình đem đi giao nộp cơ chứ, Mộc Mộc, ta sẽ có chừng mực.” Phong Vân vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Mộc Hoàng, đã biết Mộc Hoàng đang suy nghĩ cái gì.Lập tức,vừa cười vừa thuận tay gắp đồ ăn vào bát cho Mộc Hoàng.

Bỏ qua lập trường mà Phong Vân đang nói, Mộc Hoàng suy nghĩ sở động cùng nàng thực còn kém không xa, lo lắng làm sao để chu toàn hết mọi chuyện cho ổn thỏa.

Bất quá, ở từng thời điểm có một số việc không cần lo lắng quá nhiều.Xúc động cùng tùy tâm sở dục, đây là quyền lực mà những người trẻ như bọn họ có được .

Mộc Hoàng thấy Phong Vân cự nhiên có thể nắm bắt suy nghĩ của hắn, không khỏi nhìn về phía Phong Vân đang gắp đồ ăn cho hắn,tâm tư của Phong Vân cư nhiên có thể cùng hắn sánh vai, quả nhiên không thể xem thường.

“Đúng rồi, ta nghĩ ngày mai ta liền……”

“Dừng.” Phong Vân vừa mới mở miệng, hoàng kim sư tử ngồi trong lòng nàng đột nhiên mạnh mẽ nhấc đầu lên, làm gãy chiếc đũa trong tay Phong Vân.

Phong Vân cúi đầu không nói được lời gì, hoàng kim sư tử này làm sao lại phát điên rồi?

Mà hoàng kim sư tử kia trên mặt vẫn luôn tràn ngập lãnh khốc, mà lúc này chợt lóe lên tia hồ nghi cùng kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ xa xa .Hình như bên ngoài có một cái gì đó.

Phong Vân thấy vậy ngẩng đầu nhìn theo, nhưng cái gì cũng không có.

Quay đầu nhìn Mộc Hoàng, Mộc Hoàng không hiểu lắc lắc đầu, hắn cũng cảm giác được đang có chuyện gì không ổn xảy ra.

“Tiểu hoàng kim, ngươi xem cái gì?” Phong Vân xoa xoa hoàng kim sư tử, biểu tình của hoàng kim sư tử có điểm kỳ quái nha~

Hoàng kim sư tử không để ý đến Phong Vân, chỉ chậm rãi nhíu mày.Tại sao lại có thể cảm giác được hơi thở này? Hơi thở này không nên xuất hiện ở trong này mới phải ?

Chẳng lẽ bởi vì nó bị phóng ra, bọn họ cũng……

Trong nháy mắt sắc mặt hoàng kim sư tử ngưng trọng.

Phong Vân thấy hoàng kim sư tử không để ý tới mình, lắc đầu nhìn Mộc Hoàng tiếp tục nói:“Thánh Linh cung hàng năm đều mở các cuộc khảo hạch, ta ngày mai đi thử một lần, vạn nhất……”

“Không có vạn nhất,mà là ngươi không có khả năng tiến vào.” Giọng nói này không phải của Mộc Hoàng, mà là của hoàng kim sư tử .

Phong Vân cùng Mộc Hoàng nhất tề nghi hoặc nhìn hoàng kim sư tử.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio