Nhất thời, tiếng ầm ầm vang lên, nàng đã bị hút xuống.
“Phanh.” Địa thế khép lại, hết thảy coi như như lúc ban đầu.
Chỉ có gian phòng như lô cốt kia có khói nhẹ phát ra nồng đậm.
Đồng thời, chung quanh vô số thân hình phóng tới:“Có người đi vào trong phủ địa cung……”
Lãnh liệt thanh âm theo gió thẳng phiêu hướng toàn bộ thành chủ phủ.
Mà ở trong địa thế , Phong Vân từng bước rơi xuống đất, lập tức linh lực che kín toàn bộ thân thể, hai mắt lạnh lùng đảo qua chung quanh.
Màu trắng đỉnh đầu, màu trắng đại địa , màu trắng vách tường.
Lọt vào trong tầm mắt tất cả mọi chỗ đều là màu trắng, đó là một loại thủy tinh màu trắng.
Đồng thời, chung quanh lạnh như băng như hơi thở từ địa ngục , cái lạnh nơi này giống như xuất phát từ trong tam cửu giá lạnh.
Đó là bông tuyết sao ? Phong Vân nhướng mày.
Không có sinh cơ, không có cỏ mộc, nơi này hoàn toàn là thế giới băng .
Đây là địa phương mà cây cỏ không thể nào thích ứng được nhất.
“Ai dám đi vào nơi này ?” Ngay tại lúc này, đột nhiên rong thế giới băng vang lên một đạo thanh âm giống như xuyên phá thương khung mà đến, bao phủ ở trên đỉnh đầu Phong Vân .
Phong Vân nghe vậy sắc mặt lạnh lùng, phẫn nộ quát:“Các ngươi thật to gan, rõ ràng là dẫn ta tiến vào, giờ còn dám cắn ngược lại một cái.”
“Làm càn.” Thanh âm có điểm già nua, nhất thời giận dữ.
“Gan vốn lớn.” Phong Vân cũng nổi giận không kém , đáp trả lại.
“Chuyện quái gì đang xảy ra thế này, cự nhiên dám phạm thượng, cứ chờ lửa giận đến từ đế quốc Cổ Mã đi , ngày khác sẽ san bằng Phượng Hoàng thành nh nhỏ này của ngươi .” Phong Vân thanh âm trầm như băng.