Ánh mặt trời vẫn rực rỡ soi rõ mọi vật như trước, duy chỉ có Phong Vân là không thấy.
“Không gian dời đi có thần khí.” Ngày đó Thừa tướng của Thiên Khung theo sát Mộc Hoàng đến đây, liếc mắt thấy tình huống như vậy, nhất thời biến sắc lớn tiếng nói.
Không gian chuyển hoán, cũng tương đương đó là một trận thế, kỳ diệu chính là con người cùng vật nếu ở trong không gian ấy, có thể trực tiếp chuyển hoán không gian, mang tới một không gian trống rỗng.
Không có công kích, tự nhiên người khác cũng không thể công kích ,mà công kích cũng vô dụng.
Thần khí này rất hiếm thấy.
Mộc Hoàng vừa nghe lời này giận tím mặt, lửa giận vô hình quanh thân gào thét , nháy mắt cả người sát khí ngập trời.
Thừa tướng đi đến thấy vậy, biến sắc, không dám động vào lửa giận của Mộc Hoàng, mọi người biết vậy liền lui ra xa, rời xa Mộc Hoàng.Nhưng cũng vội vàng nói:“Không phải chúng ta, nếu chúng ta dám có ý niệm này trong đầu, sẽ không làm những việc này, việc này với chúng ta rất bất lợi , mong đế quân minh giám.”
Tuyệt đối không phải bọn họ một mặt dẫn dắt Mộc Hoàng rời đi, một mặt tính kế với Phong Vân .
Hiển nhiên có người sau lưng vu oan giá họa.
Muốn châm ngòi nổ giữa bọn họ với Mộc Hoàng .
Mộc Hoàng sắc mặt giận dữ cũng không manh động, bên tai nghe Thừa tướng dồn dập thanh minh, sát khí trong mắt bắt đầu nổi, lạnh lùng ném mấy chữ :“Sẽ tính sổ với các người sau.”
Dám ở trước mặt hắn bắt đi người của hắn, thật to gan.
Dứt lời, Mộc Hoàng không để ý tới Lâm Thừa tướng, vung tay lên, năm ngón tay hướng lên trên một chút.
Lập tức, linh lực màu lam lôi điện nháy mắt che kín trước mặt bọn họ, phủ kín cả toàn bộ không gian .
Đôi mắt lạnh lùng khép hờ, Mộc Hoàng bình tĩnh suy nghĩ.
Không gian chuyển hoán, cho dù nó là thần khí, trong lúc chuyển hoán cũng sẽ lưu lại không gian chuyển động của đối phương, ở trước mặt hắn lại dám dùng chiêu này.
Linh lực màu lam trong không gian toát ra, nháy mắt xuyên thấu vô số mặt không gian khác.
“Ở trong này.” Nháy mắt nhận thấy có không gian lưu lại dấu vết, Mộc Hoàng trong mắt hỏa khí chợt lóe, năm ngón tay vung lên, mạnh mẽ hướng tới phương hướng kia đánh một chưởng.
Toạc, một vết rách lập tức xuất hiện trước mặt Mộc Hoàng.
Tay áo bào vung lên, từng bước bước vào không gian kia, xoay người liền biến mất trước mặt mọi người.
“Xé rách không gian.” Lâm thừa tướng thối lui ra xa kia, thấy vậy trong ánh mắt hiện lên một tia khiếp sợ.
Thật không ngờ năng lực đến mức này, có thể xé rách không gian tiến vào, Mộc Hoàng này xem ra thật sự còn mạnh hơn so với dự đoán của bọn họ.
Vậy thì về sau…… Ai……
Lại nói Mộc Hoàng tìm được không gian dao động, trực tiếp đuổi theo ngay.
Mà lúc trước không gian chuyển hoán thần khí kia mang Phong Vân đi , cũng đã đến địa phương khác.
Ánh sáng mông mông lung lung toát ra , hơi thở rất lạnh, tưởng như đặt mình trong hầm băng, lại có vẻ như là mật thất lạnh lẽo.
Phong Vân từ từ nhắm hai mắt, vẫn không nhúc nhích, giả bộ hôn mê.
Trong nháy mắt bị chuyển hoán, tiểu hoàng kim liền nhảy ra, nó lấy lực lượng của mình phối hợp với linh lực của nàng, phản kháng trong không gian dao động, song vẫn duy trì thanh tỉnh.
“Nữ nhân này?”Trong phòng lạnh như băng , một đạo thanh âm mang vẻ già nua vang lên, hàm chứa sự nghi ngờ.
“Vâng, chính là nữ nhân này, ở kinh đô chúng ta nhận được ám hiệu quả không sai, vị đế quân này trở về, bên người liền có thêm một nữ nhân.” Vừa nghe vừa đi lên là một nam nhân trẻ tuổi ,hết mực cung kính nói.
“Vị đế quân kia vì một nữ nhân mà dừng lại ở Dương thành ba ngày, có thể thấy được nữ nhân này cùng với đế quân kia có quan hệ, tuyệt đối không đơn giản.” Một giọng nói khác tinh tế vang lên.
“Tốt, một khi đã như vậy, nếu lần này thành công việc kia, bổn tọa liền tấu trình,để cung chủ khen thưởng cùng đề bạt.” Thanh âm già nua trầm giọng nói.