“Đi.” Nơi đây không nên ở lại lâu, Phong Vân xem xét mọi nơi không có gì khác thường, lập tức trầm giọng nói, nhanh chóng đi đến cửa mật thất .
Hành lang mật thất quanh co mà khúc khuỷu, tưởng gần mà lại kéo dài tới xa xa, quyền đầu đại tinh thạch được khảm ở trên vách tường, tản ra ánh sáng quang mang.
Tiểu Thực quấn quanh cổ tay Phong Vân , trên vai là tiểu hoàng kim, cẩn thận đi vào.
Hành lang trống trải, yên tĩnh không có tiếng động.
Mật thất quá sâu, người thường chắc cũng không có ai tiến vào, Phong Vân một đường đi tới mà cũng không đụng phải người nào.
Quả là ngạc nhiên đến cổ quái , một người cũng không có, thực mất mặt.
Tiểu Thực giơ giơ đầu hoa nhỏ, oán giận.
Không có người còn không tốt, Tiểu Thực ngươi càng ngày càng biến thái , Phong Vân dùng đầu ngón tay dí vào vào đầu Tiểu Thực một chút.
Tiểu Thực này rất kì diệu, lớn lên lại thành sáu cánh hoa, thật giống với bạch tuộc , thích nhất là lúc nó vung hết các tay, quật ngã đối thủ.
Thật không biết nó học được cái đó ở đâu, nàng rõ ràng dưỡng nó thành một hoa nhân xinh đẹp .
Vân Vân , ta chán ghét ngươi, dám khi dễ ta…… A……
Tiểu Thực hoa đầu uốn éo, hai phiến lá chính sáp lại gần thắt lưng của Phong Vân mà kêu gào, Phong Vân vừa vặn di chuyển tránh khỏi hoa trảo của nó.
Đi qua một góc hành lang , nàng sai Tiểu Thực đi trước làm nhiệm vụ thám thính kiêm bảo hộ.
Chỉ cần trước mặt bọn họ có người đi qua,toàn thân cao thấp sẽ bị Tiểu Thực cuốn chặt giống như xác ướp,bao lấy toàn thân, chỉ còn trơ đôi mắt, nhìn rất là cổ quái.