Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

chương 260

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thương lượng không thành, cũng không có gì để nói với Thánh Linh cung nữa , chỉ cần bọn Lâm Quỳnh có thể rời đi, vậy thì không còn gì quan trọng nữa.

Nhưng mà Tiểu hoàng kim vừa mới thoát ra thì đột nhiên bị một lực lượng vô hình nào đó từ trong tấm bia to có khắc ba chữ Thánh Linh cung kia bao phủ lấy.

Hoàng kim sư tử mạnh mẽ rùng mình một cái, ngay sau đó đột nhiên thu nhỏ lại, đầu rụi rụi vào trong lòng Phong Vân .“Khối thạch bích này rất kì lạ .” Hoàng kim sư tử ở Phong Vân trong lòng không ngừng run lên.

Phải chăng khối thạch bích này có lực lượng kì bí nào đó có thể khắc chế được nó ?

Chuyện gì đang xảy ra thế này ? Không ngờ là khối đá trông vô tri này lại tồn tại một lực lượng , không những thế còn có thể đối đầu với nó….. Thật đáng ghét !

Phong Vân nghe vậy thì nháy mắt, nhíu mày, điều này nằm ngoài dự kiến của nàng.

Quả này đánh giá thấp năng lực của đối phương, giờ có muốn chạy trối chết cũng không thể .Cứ như thế, Phong Vân lập tức bị đám người ở đây vây lại.

“Nếu ngươi quỳ xuống khấu đầu ba lạy ngay tại đây thì hôm nay ngươi còn có cơ hội giữ lại cái mạng quèn .” Vị trung niên kia thản nhiên nói, năm ngón tay ở không trung vung lên khiến lực lượng chế trụ quanh thân Phong Vân lại càng thêm tăng mạnh.

Đầu gối bị áp trực tiếp xuống nền đất, thân thể cũng không ngừng bị lực lượng kia áp chế, huyết sắc từ trong miệng , mũi Phong Vân ào ào chảy ra.Không những thế, xương cốt cũng liên tục phát ra tiếng răng rắc.

Không khí xung quanh càng lúc càng trở nên ngột ngạt hơn.

“Quỳ ư, ngươi tưởng……” Tuy rằng không thoát khỏi cái chết, nhưng Phong Vân ta trên chỉ có lạy trời dưới chỉ có lạy cha mẹ, bắt ta quỳ dưới chân Thánh Linh cung, không có cửa đâu.

“Vậy ư, vậy thì hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là quỳ.”

Kẻ trung niên nghe xong giận tím mặt, tay khẽ vỗ, giống như chụp ruồi bọ bình tĩnh mà lao đến chỗ Phong Vân, chiêu thức hắn sử dụng có tên là Phiên Thiên , chính là một loại linh lực cưỡng ép người khác.

“Phốc.” Một ngụm máu tươi khẽ phun ra, hai đầu gối mềm nhũn như có một lực lượng nào đó đang đè nặng lên lưng của nàng.Tay nắm chặt lại thành quyền, trong nháy mắt đầu gối của Phong Vân đã nhấc cách mắt đất nửa thước,lại bị ép quỳ trở lại.

“Ta quỳ con mẹ ngươi.” Huyết sắc dọc theo khóe miệng phun ra, nhưng Phong Vân vẫn đủ sức nói ra mấy lời thô tục.

“Buồn cười, đã bị như vậy rồi còn không biết khôn ngoan ra một chút, chỉ cần hôm nay ngươi quỳ xuống, đi qua háng của từng người ở nơi này, bổn tọa sẽ xem xét lại những hành vi trước đây của ngươi.”

Kẻ trung niên khẽ hừ lạnh, nếu không gia nhập Thánh Linh cung, vậy thì dù là thiên tài cũng phải phế bỏ, năm ngón tay hắn lạnh lùng chỉ thẳng vào Phong Vân.

Đồng thời, những kẻ phía sau đều mang một vẻ mặt trào phúng đi tới chỗ Phong Vân.Đắc tội với Thánh Linh cung, vậy thì ngươi cứ chờ mà bị hủy diệt từng phần ,từng phần đi.

Ngươi coi tôn nghiêm là vô giá nên không chịu quỳ, vậy hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy tôn nghiêm có làm gì được cho ngươi hay không.

Một cỗ linh lực cường đại lao thẳng tới chỗ Phong Vân , khi Phong Vân sắp bị áp chế, đột nhiên có giọng nói lạnh lùng vang lên, xé tan bầu không khí ngột ngạt nơi đây.

“Đứng thẳng cho ta , bản quân muốn nhìn xem kẻ nào dám bắt người của ta quỳ.” Một tia chớp màu xanh đánh thẳng xuống nền đất lạnh lẽo, xa xa trên bầu trời truyền đến một tiếng hét to.

Ngay sau đó , mười hai sư thứu đang phi không bay đến, phía sau chính là xe ngựa của Mộc Hoàng.Chiếc xe ngựa xé toạc bầu trời , lao đến nhanh như tia chớp. Dường như sương mù trên đỉnh núi Thánh Linh cung bị tản ra, nhường đường cho chiếc xe ngựa phóng qua.

Gió thổi ào ào, thổi bay cát bụi khiến cho bất kỳ ai cũng phải lấy tay che mặt lại.

Rõ ràng chiếc xe ngựa được mười hai con sư thứu kéo theo này đã khiến cho tất cả mọi người ở đây kinh hãi, bởi lẽ cả xe ngựa tỏa ra một loại khí thế uy nghiêm đến bức người.

Mộc Hoàng ngồi ở trong xe ngựa , vẻ mặt lạnh lùng, âm trầm , quanh thân toát ra sát khí, tay áo bào hướng về chỗ Phong Vân vung lên.

“Mộc Mộc.” Giữa sườn núi Phong Vân cảm thấy cả kinh, Mộc Hoàng đến đây ư?

Cùng khắc đó, ngay khi Phong Vân đang khiếp sợ vô cùng,linh lực quanh thân nàng như bị một thế lực nào đó làm cho suy yếu, chỉ trong nháy mắt liền biến mất vô tung vô ảnh.Mộc Hoàng bá đạo sử dụng linh lực lôi điện, dễ dàng áp chế linh lực của người trung niên kia.

Thân thể Phong Vân nhất thời mềm nhũn, ngồi sụp xuống đất.Mà người trung niên đang lui về phía sau , phun một ngụm máu tươi.

Tất cả đều là một mảng hỗn độn.

“Không tốt, có kẻ địch xâm nhập.” Nhất thời tất cả những người ở giữa sườn núi đều trố mắt lên, mặt mày đều biến sắc.

Một lực lượng cường đại, khí thế đến bức người.

Còn chưa gặp người mà đã làm cho trưởng lão của họ bị nội thương đến như vậy.Địch nhân, cự nhiên có kẻ dám đến tổng đà của Thánh Linh cung mà giễu võ dương oai.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio