“Ngươi hỏi câu này không phải là rất vô nghĩa sao, ta là tinh linh bé nhất trong tộc, Đỗ Tư trưởng lão, ngươi không phải quá lớn tuổi nên hồ đồ rồi đấy chứ? Ngày mai ta sẽ nói với lão đại, để lão đại kê thuốc cho người, sẽ chữa khỏi được chứng bệnh này của người.” Á Lê oán giận nói.
“Tiêu tử nhà ngươi mới bị hồ đồ, cút ngay cho ta……”
“Đấy, còn không phải người bị hồ đồ rồi sao, đêm hôm khuya khoắt người đem ta đến đây chỉ để hỏi hai câu kia thôi sao, đúng là người già rồi nên đầu óc cũng có vấn đề.” Sau câu nói đấy oán giận và bất mãn của Á Lê, lùm cây trở nên yên lặng, không có thanh âm nào phát ra ở đó nữa.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, chỗ đám người Phong Vân đang đứng rõ ràng có khá đông người nhưng lại không ai nói lời nào, tất cả mọi người đều im lặng.Chỉ nghe thấy được tiếng gió vẫn đang thản nhiên thổi.
Thật lâu sau, chiến binh tinh linh khỏe mạnh dẫn đầu lúc nãy mới nặng nề thở dài một tiếng.Một ngàn bảy trăm tuổi, đối với loài người mà nói sống được đến tuổi đó là quá đỗi thần kỳ.Nhưng đối với tinh linh mà nói thì chỉ là đang tuổi thanh niên mà thôi .Mà lời nói của Á Lê có ý gì nhỉ, Phong Vân nghe xong vừa như hiểu được lại vừa như không hiểu gì cả, mơ mơ hồ hồ.Sau Á Lê, bộ tộc tinh linh không có tinh linh nào được sinh ra nữa.Một ngàn bảy trăm năm, đây thật sự là khoảng thời gian quá dài.
“Á Phi, ta rất không thích mọi thứ không rõ ràng.” Giữa không gian yên tĩnh, Phong Vân nhìn Á Phi chậm rãi mở miệng:“Hơn nữa, ta không muốn ở đây làm người hồ đồ. Có gì muốn nói ngươi cứ nói ra hết đi, ngươi cũng biết ta đối với ngươi cũng không quá khách khí, ta cần ngươi giúp đỡ cũng sẽ nói thẳng cho ngươi biết, vì vậy ngươi cũng không cần khách khí với ta.”