“Ta biết.“Phong Vân dựa vào thành ôn tuyền, thì thầm.
Nàng hiểu rất rõ điểm này, Á Phi nếu không vì nợ nàng một nhân tình thì sẽ không kêu các chiến binh tinh linh đều là các đại cao thủ trong tộc giúp nàng huấn luyện.
Hơn nữa, Hỏa Lôi trưởng lão của bọn họ có lẽ cũng vì sự sống của cây sinh mệnh, đêm trước chứng kiến những biến đổi thần kỳ đó nên đối với nàng cũng thêm vài phần kính trọng, cũng không ngăn cản.
Vì vậy nên nàng mới có được cơ hội này.
Tuy nhiên, nàng vẫn muốn biết linh lực tự nhiên trong thân thể nàng rốt cuộc là cái gì? Từ đâu mà có?
Mộc Hoàng nghe vậy gật gật đầu:“Thả lỏng, ta giúp nàng chữa trị vết thương.”
Phong Vân lập tức thẳng người dựa vào phía sau, lẳng lặng dựa vào tay Mộc Hoàng, toàn thân hoàn toàn thả lỏng.
Mộc Hoàng thấy vậy rất hài lòng, tay nhẹ nhàng mát xa các vết bầm tím trên người Phong Vân, hôm nay chữa trị thật tốt, ngày mai lại tiếp tục phải luyện tập.
Bóng đêm mông lung, hơi nước bốc lên mờ mờ, một nam một nữ hết sức chân thành ngồi cạnh nhau.
Không khí tăng thêm vài phần ái muội.
Làn da trắng mịn trong suốt dưới thủy quang lại càng xinh đẹp như ngọc.Bọt nước từ phía trên rơi xuống hồ làm cảnh vật càng thêm mê người.
Mộc Hoàng nhìn khung cảnh này, cổ họng nhất thời trở nên căng thẳng.Bàn tay đang mát xa của Mộc Hoàng bắt đầu di chuyển sai vị trí, vòng ra phía trước Phong Vân.
“Chàng……” Phong Vân bắt lấy cánh tay Mộc Hoàng, quay đầu nhìn Mộc Hoàng vừa tức giận vừa buồn cười, như đứa trẻ làm nũng nói:“Ta rất mệt……”
Phong Vân còn chưa kịp nói hết câu, Mộc Hoàng đã cúi đầu xuống đặt một nụ hôn lên môi nàng.Phong Vân nhếch khóe miệng mỉm cười, không xấu hổ chút nào, hơi hơi ngửa đầu lên đón nhận nụ hôn của Mộc Hoàng.
Với nàng, thích một người chính là thích, là muốn thân mật hơn với người đó, điều này không có gì đáng phải xấu hổ cả.
Nhưng có lẽ ….giờ chưa phải lúc đi đến bước cuối cùng …..
Sắc mặt Mộc Hoàng chợt biến đổi, kéo áo bào vung lên, nháy mắt bao trùm lấy thân thể Phong Vân, đồng thời ngẩng đầu lên nhìn.Sắc mặt Phong Vân cũng trầm xuống, quay đầu lại nhìn.
Ngay trước mặt bọn họ, một linh lực vô cùng tàn ác đột nhiên xuất hiện, âm trầm mà đáng sợ bao phủ khắp bốn phương.
Nước ôn tuyền bắt đầu chuyển động theo vòng tròn thành lốc xoáy, một ảo ảnh trong suốt rất nhanh theo mặt nước xông ra.
Một bóng người mang đầy tà khí, hai mắt đỏ rực tà ác và thâm trầm, lúc này đột nhiên hiện lên từ dưới mặt nước, mang theo sát khí cùng tà mị như đến từ địa ngục.
Những sợi tóc tung bay trong không gian lại khiến người ta như hồn xiêu phách lạc, khuynh tẫn thiên hạ.Bóng người chuyển động, một nam tử xuất hiện đứng đối diện với Phong Vân.
Phong Vân liếc mắt nhìn người này một cái, lập tức trợn mắt kinh ngạc, há hốc mồm:“Ngươi……”
Dung mạo khuynh thành, có một không hai trong thiên hạ này, đây chả phải là…… Mà cũng không phải……