Nghe vậy, Phong Vân không nói gì chỉ nhíu mày.Xem ra, bọn họ chỉ có thể tùy cơ ứng biến vậy.
“Chàng trước ta sau, Á Phi phòng hộ.” Phong Vân vỗ vỗ tay, lần đầu tiên ra vẻ lãnh đạo.
Mộc Hoàng nghe vậy chỉ yêu chiều nhìn Phong Vân, trong mắt hiện lên ý cười, không chút do dự, gật đầu.
“Được.” Á Phi cũng vui vẻ đáp lại.
Vừa mới vui vẻ trả lời, thần sắc của Á Phi bỗng chợt tắt, trầm giọng nói:“Chú ý, ta cảm giác rằng chúng ta sắp đến đáy vực rồi.”
Dường như, đáy vực đã ở ngay dưới chân bọn họ.
“Có sát khí.” Ngay sau khi Á Phi nói xong, Phong Vân đột nhiênnghiêng đầu, giống như cảm thấy có chút rùng mình.Cùng khắc đó, Mộc Hoàng gật đầu nói:“Đến đây.”
Chỉ trong nháy mắt, một loạt những trận hắc ám phía dưới vực sâu bắt đầu dao, lực lượng tà ám nhanh chóng tản ra khắp nơi.Đột nhiên có một thân ảnh tối đen, mang theo lực hắc ám dày đặc đầy áp bách, giương nanh múa vuốt ngửa đầu, vọt bay đến chỗ bọn họ. Tốc độ của thân ảnh này thực sự rất nhanh, như muốn xé rách không khí, cắn nuốt hết thảy.