Đứng giữa ngã tư của kinh đô Nam Viên, tất cả dân chúng đều được tận mắt nhìn thấy toàn bộ khung cảnh tiếp đón long trọng. Mọi người đều căng mắt nhìn về phía Đế cung. Đế quân Tinh Vực này thực sự khiến người ta có cảm giác thoải mái.
“Hóa ra là một người ôn hòa thế sao?” Trên đường cái, chen chúc giữa đám đông, Phong Vân nhìn về phía Đế cung Tinh Vực vừa hạ xuống rồi nhíu mày nói một câu. Nàng từng cho rằng vị đế quân này là người vô cùng lãnh khốc, bạo ngược, trầm ổn, lão luyện… Chỉ không ngờ trông hắn lại có vẻ ôn hòa sáng lạn như ngày xuân và ấm áp như ánh mặt trời thế kia. Chỉ cần nhìn bóng lưng cũng khiến người ta cảm nhận được điều đó, làm cho người ta cảm thấy không cần nhìn dung mạo của hắn, hoặc là hắn có dáng vẻ thế nào cũng không phải điều quan trọng.
Cảm giác này thật khó nói thành lời.
“Đế quân của Tinh Vực tu luyện Tinh Thần Quyết Pháp có tính thuần dương nên tất nhiên sẽ có dáng vẻ như vậy.” Á Phi đứng bên cạnh Phong Vân thản nhiên nói một câu.
Phong Vân nghe hắn nói vậy thì gật gật đầu, thì ra là thế.
“Ầm…” Ngay lúc hai người đang nói chuyện, trong đám dân chúng vừa rồi bị Đế quân Tinh Vực thu hút hết thảy ánh mắt đột nhiên phát ra những tiếng huyên náo ồn ào. Trong nháy mắt, khung cảnh xung quanh thật giống như Nam Viên trong những ngày tết. Tất cả mọi người đều rơi vào trạng thái kích động và hưng phấn. Ba đầu sỏ của tam đại lục đều đã tề tựu ngay tại Nam Viên của bọn họ, đây chính là cảnh tượng có một không hai trong nhiều năm qua, bảo sao mọi người không hưng phấn, bảo sao bọn họ không cao hứng.