Mười lăm vị tuyển thủ đều đã biểu diễn xong, chỉ còn lại một mình Hách Liên Phong Vân của Di tộc thượng cổ. Nhìn qua thì linh lực của người này không cao nhưng linh lực của đám tùy tùng theo hắn lại cao một cách thái quá. Chưa nói đến điều này, chỉ cần cái cảm giác thần bí mà đám người Phong Vân mang lại đã khiến mọi người rất muốn nhìn xem Di tộc thượng cổ rốt cuộc có trò gì hay ho.
Mọi người trên võ đài đều nhìn về phía Phong Vân. Sau những tiếng ngợi khen đinh tai nhức óc, hơn ba mươi vạn người Nam Viên ngồi trên khán đài cũng đều nhìn về phía Phong Vân. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về một phía, Phong Vân trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người.
Phong thái biếng nhác mà đầy tà khí càng được nàng đẩy cao đến cực hạn.
Đám nữ nhân ngồi trên khán đài xung quanh nhất thời đồng loạt hít một hơi khí lạnh.
Chậm rãi giơ tay lên, Phong Vân nhẹ nhàng ngoắc ngón tay gọi Hỏa Phương đang đứng một bên.
Hỏa Phượng lập tức bước ra khỏi đội hình rồi đứng trước võ đài của đấu trường mà cao giọng nói, “Tiểu chủ của ta nói nếu là biểu diễn tài nghệ thì ngài ấy sẽ cho mọi người xem một vật yêu thích ngày thường của ngài ấy.”
Lời nói nhẹ nhàng bay bổng vừa hạ xuống, Hỏa Phượng lập tức vung tay lên. Trong không khung do hắn vẽ ra bỗng xuất hiện một vật, vật này rơi mạnh xuống võ đài của đấu trường.
Hỏa Phượng bước trở lại vào đội ngũ mà không để ý gì đến ánh mắt tò mò của mọi người.
Mấy chục vạn người có mặt tại cung Phỉ Thúy lập tức đồng loạt nhìn về phía đồ vật yêu thích ngày thường của Di tộc thượng cổ.
Đó là một khối sắt đen thui có hai bánh xe, phía trước bánh xe có một cái ống đồng thật dài. Thoạt nhìn có thể thấy vật này được làm bằng tay và cực kỳ thô, từ vật kỳ quái hiếm có này, người ta không nhìn thấy có điểm gì đặc sắc.