“Ta không thấy trở ngại gì cả. Trước hết ta sẽ giết chết hắn rồi sẽ bỏ đi.” Đỗ Như vừa đứng trên không vừa nghiến răng nghiến lợi nói.
Mấy tinh linh khác đều nhìn về phía Á Phi lãnh đạm mà cao quý, trong lòng đều không ngừng cầu nguyện, may mắn thay, tộc trưởng sau này của bọn họ có lẽ là Á Phi. Mà Á Phi này còn lâu mới đạt được cảnh giới như Mộc Hoàng và Phong Vân, hắn chắc chắn sẽ không đến mức làm điều xằng bậy như thế.
“Giải quyết rất dứt khoát! Cứ làm theo ý mình thế này cũng rất hay!” Còn Á Phi vốn luôn bình tĩnh cũng phải gật gù trước hành động của Mộc Hoàng. Mộc Hoàng này lại mở miệng rất lưu loát rõ ràng, cho dù Phong Vân là nam hay nữ thì hắn cũng chẳng quan tâm. Yêu một người mà vẫn lo lắng đến thanh danh của mình thì vẫn chưa phải là yêu thật lòng. Hôm nay Mộc Hoàng đã từ bỏ cả thanh danh của mình, việc này rất vừa mắt hắn, rất vừa mắt hắn!
Hiếm thấy Á Phi lại gật gù đồng tình như thế. Hắn khoát tay áo, “Đi thôi!”
“Đi đâu? Đi phá đám bọn họ phải không?” Á Lê nghe thế thì cực kỳ hưng phấn.
“Đi làm chiến giáp. Ngươi muốn tới đó phá đám bọn họ sao?” Á Phi thản nhiên liếc mắt nhìn Á Lê. Á Lê lập tức im lặng không dám hó hé nửa lời, hắn nhanh chóng cun cút theo sau Á Phi như cô vợ bé nhỏ.
Các tinh linh khác thấy thế đều bật cười hì hì. Cả đám không quấy rầy Mộc Hoàng và Phong Vân mà hướng về phía tộc người lùn bay tới.