Ma Ha Cách vội vàng phất tay, “Bản tướng biết ý tứ của mọi người, cũng biết mọi người hôm nay rất kích động, nhưng đây là chuyện nhà của Đế quân, chúng ta quan tâm làm gì?”
“Chuyện nhà? Chuyện nhà là thế nào? Chuyện của Đế quân sao có thể coi là chuyện nhà?” Đại công tước phục trách bộ binh lập tức rống lên.
“Đúng! Nếu việc này mà thành thì Hoàng tộc Nam Viên chúng ta chẳng phải sẽ không có người nối dõi hay sao?” Công tước lễ bộ kích động kêu lên.
“Đúng thế, chuyện này rất quan trọng! Sao có thể thế được, sao…”
“Vậy các ngài muốn tìm Đế quân để phản đối phải không?” Ma Ha Cách ngắt ngang tiếng tranh cãi ồn ào của đám người đang vô cùng kích động.
Lời này vừa nói ra, trên mặt cả đám đại thần đều hiện lên vẻ xấu hổ. Đúng là bọn họ muốn tìm Đế quân, nhưng mà Đế quân đang ở bên trong tẩm cung…
Ma Ha Cách chẳng biết Mộc Hoàng và Phong Vân đang làm cái gì bên trong tẩm cung, lúc này, khi thấy vẻ mặt xấu hổ xen lẫn tức giận và tình cảnh muốn nói lại thôi của mọi người, ông ta không khỏi cười thầm. Ma Ha Cách day day trán rồi nói, “Các ngài đều biết Đế quân của chúng ta là người thế nào rồi đấy. Một lời nói ra đều như chém đinh chặt sắt, tuyệt đối không thể sửa đổi. Các ngài cho rằng nếu bản tướng khuyên nhủ thì Đế quân sẽ hồi tâm chuyển ý hay sao?”
Câu hỏi đánh trúng trọng điểm khiến đám đại thần đang kích động lập tức trở nên trầm mặc.