Mộc Hoàng không trả lời mà chỉ kiên định đi tiếp. Ở phía cuối con đường không có Phong Vân đợi hắn nhưng có Đế quân Thiên Khung và Đế quân Tinh Vực đang đợi hắn. Trên thế gian này không chỉ có tình yêu mà còn có cả một loại tình cảm anh hùng tiếc thương anh hùng xưa nay chưa từng có.
Phía cuối con đường, Đế quân Thiên Khung Phượng Vũ Náo giơ hai tay về phía Mộc Hoàng.
Mộc Hoàng bước một bước từ sơn đạo kia đi ra, hắn giơ hai tay lên và phịch một tiếng rơi vào vòng tay của Phượng Vũ Náo.
PhượngVũ Náo nở nụ cười, hắn đặt tay sau lưng để đỡ Mộc Hoàng và dùng sức kéo Mộc Hoàng ra khỏi sơn đạo. Tiếp đó, hắn xoay người và cùng Ngàn Dạ Cách đưa Mộc Hoàng bay nhanh về phía sau.
“Ầm…” Cùng lúc đó, cùng với lúc Mộc Hoàng rời khỏi sơn đạo đi ra ngoài…
Luồng lôi điện phía trên sơn đạo dài trăm mét nhanh chóng biến mất ở phía cuối chân trời. Ngọn lửa trên đường đi cũng từ từ dập tắt, con đường giữa hai dãy núi cao bắt đầu khép lại. Giữa tiếng ầm ầm ồn ào, hai ngọn núi trước mặt ba người bọn họ một lần nữa nhập lại thành một ngọn núi.
Con đường hình pháp đã kết thúc, từ nay về sau Mộc Hoàng không còn là người của núi Vô Kê nữa.
Đám Hàn Ngọc đang đứng trong sân trước của cung Ung Hòa thấy vậy thì vừa vui mừng lại vừa phiền muộn đau buồn. Bọn họ vui mừng vì Mộc Hoàng còn sống mà đi ra ngoài, còn đau buồn là vì từ nay về sau Mộc Hoàng không còn là đại sư huynh của bọn họ nữa.
Gió lại nổi lên mang theo cái lạnh vô cùng, đêm đen vốn tưởng vô tình mà lại hữu tình.
Mộc Hoàng một thân đẫm máu đứng đằng trước con đường hình pháp đã khép lại. Hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía cung Ung Hòa. Ánh nhìn của hắn lộ rõ vẻ quen thuộc, lộ rõ sự yêu mến. Mà sau này, tất cả mọi thứ…
Mộc Hoàng hít sâu một hơi rồi quay đầu lại và chậm rãi vươn tay ra.
Lôi thần chi phạt phát ra ánh sáng trắng lấp lóa giữa đêm đen lập tức từ hư vô xuất hiện trên tay Mộc Hoàng. Người đi trên con đường phá môn xuất giáo không thể vận nội công để chống cự, hiện tại hắn đã phế đi một nửa công lực nhưng vẫn còn một nửa.