Ngay sau khi tiếng vang qua đi , hết thảy đều trở lên tĩnh lặng. Thiết sắc thủ từ không trung hạ xuống,phía trước hình như không còn là vũ trụ tinh không nữa,thay vào đó là một không gian nho nhỏ,đại điện được mở ra,một con đường uốn lượn hướng về phía trước.Không gian ba cấp linh tông sau khi công kích,đã bị dập nát.
Hảo bảo bối, hảo bảo bối, mau thưởng.
Tiểu thực không thể bình tĩnh, không đợi Mộc Hoàng cùng Phong Vân làm gì, tiểu thực đã mạnh mẽ thoát ra,liền hướng tới cánh tay của Mộc Hoàng mà chộp lấy.Phong Vân thấy vậy thân thủ bất động, nàng không tham tài, như thế nào lại dưỡng một cái tiểu thực,đúng là bảo bối yêu quý.
Thân thủ của tiểu thực trực tiếp đoạt lấy, Phong Vân hướng Mộc Hoàng ném qua:“Ngươi cầm cũng không dùng được, ngươi mở ra được không.”
Mộc Hoàng tự nhiên chỉ có thể chính mình mở ra,đó là một cái phế vật.
Mộc Hoàng tiếp nhận:“Hiểu được là tốt rồi.”
Không cần, bảo bối của ta.
-“Bảo bối ngươi cái đầu, đi rồi.” Phong Vân giữ lầy tiểu thực đang giãy dụa, bước nhanh tới con đường đã được khai thông.
Người kia, càng ngày càng có lòng tham .
Mộc Hoàng nhìn một người thất thểu đi trước ,tay chậm rãi sờ một chút ở phần eo.Nơi đó Phong Vân vừa mới ôm qua.
-“Đây là địa phương quái dị gì cơ chứ, Mộc Hoàng, mau tới đây, tới đây.” Tay vừa mới đụng đến bên hông,phìa trước đã không thấy thân ảnh của Phong Vân mà chỉ thấy một tiếng kêu to, trong thanh âm tràn ngập sự kinh hãi.