-“ Đúng vậy, đây chính là đại bảo bối. Ta cũng không biết còn có thể làm như vậy. Ha ha, sau này gặp cái gì bảo bối chúng ta sẽ thu nó.” Vẫn là khuôn mặt đen xì lại lộ ra nụ cười sáng choang kinh người
-‘ Đúng vậy đúng vậy, có bảo bối tốt chúng ta ….A, nơi này còn có một cái đại bảo bối, ta phải đi thu nó mới được.’
Đang lắc lư đắc ý, như chợt nhớ đến cái gì, Tiểu Thực mạnh mẽ từ cổ tay trượt xuống, phi về phía trước.
Nhìn theo hướng Tiểu Thực bay đi, như nghĩ đến cái gì, Phong Vân giật mình rồi cười đến vui vẻ.
-‘Vong Xuyên Nịch Thủy’ kia nếu thực sự về tay nàng, đây quả thực chính là đại bảo bối. Nhìn Phong Vân hưng vấn, Mộc Hoàng chỉ còn nước lắc lắc đầu thể hiện cảm xúc của chính mình hiện giờ. Từ lúc biết Phong Vân có thể cướp đoạt năng lực, hắn chỉ biết về sau nàng sẽ không đơn giản. Nếu để người khác biết nàng có năng lực này, không hâm mộ đến chết mới là lạ.
-“ Đừng cao hứng quá sớm, về sau còn không biết có cái gì đâu.” Mộc Hoàng đi tới trầm giọng nhắc nhở. Tất nhiên Phong Vân hưng phấn đến mức nào đi chăng nữa cũng không đến mức quên mình đang ở đâu. Vừa nghe Mộc Hoàng nhắc nhở, nàng lập tức kiềm chế vui sướng, quay đầu nhìn Mộc Hoàng cười nói: “ Không phải còn có…” Chữ “ ngươi “ còn chưa kịp nói xong,Mộc Hoàng vốn dựa vào đầu tường thân hình bỗng nhiên run lên, từ khóe miệng, một tơ máu đỏ tươi chậm rãi chảy xuống.