“Năm ngàn?”
“Một đôi lót giày?”
Thu Nguyệt Bạch chưa nói gì bên Đinh Linh Lung đã xù lông, cô vòng ra quầy mình chạy tới trước quầy của Giang Nam, chỉ vào mũi hắn mắng:
“Tôi nói này anh đừng quá đáng được không? Mặt nạ năm ngàn một cái, lót giày năm ngàn một đôi, anh mở tiệm cái khỉ gì? Rõ là treo biển cướp bóc mới đúng! Không được, tôi tuyệt đối không cho phép trong tiệm của tôi có phân chuột như anh! Trả lại tiền thuê cho anh, mau biến đi!”
Đinh Linh Lung đang muốn đuổi Giang Nam đi, nghe hắn bán miếng lót giày với giá trên trời năm ngàn khối một đôi thì hóa thân chính nghĩa nhảy ra.
Đinh Linh Lung nói với Thu Nguyệt Bạch:
“Mỹ nữ đừng lo, đừng sợ! Có tôi ở đây tuyệt đối không để tên này lừa một đồng nào của cô!”
Nhưng mà . . .
Thu Nguyệt Bạch mờ mịt nhìn Đinh Linh Lung, nói với Giang Nam:
“Năm ngàn khối một đôi đúng không? Tôi lấy hết.”
“A!?”
Mặt Đinh Linh Lung đen thui, kinh hoàng nhìn Thu Nguyệt Bạch:
“Mỹ nữ, hắn nói là một đôi năm ngàn khối chứ không phải năm khối!”
Thu Nguyệt Bạch lạnh nhạt nói:
“Tôi biết.”
Đinh Linh Lung vẻ mặt hoang mang hỏi:
“Biết mà cô còn mua?”
Thu Nguyệt Bạch không thèm trả lời lại ‘người tốt’ cô hỏi Giang Nam:
“Giờ có thể đi lấy chưa?”
Giang Nam chỉ cái quầy trước mặt mình:
“Được thì được nhưng chỗ này . . .”
"Bồi thường phải không? Không thành vấn đề.”
Thu Nguyệt Bạch nhìn lướt qua quầy trước mặt Giang Nam, thấy chữ quảng cáo ‘cứ yêu đi, không sợ ngoài ý muốn’.
Thu Nguyệt Bạch nhíu mày hỏi:
“Sao giờ anh đi bán thứ này?”
Giang Nam cười tủm tỉm hỏi:
“Thì kiếm miếng cơm ăn, sao? Giúp buôn bán chút, lấy hai hộp không?”
Thu Nguyệt Bạch lườm hắn:
“Tôi không cần nó!”
Giang Nam xoa tay cười toe:
“Không có người cùng cô dùng? Không khéo là tôi mới làm hoạt động khuyến mãi, khai trương bán phá giá, mua áo mưa tặng trai cơ bắp! Hay cô mua hai hộp rồi tôi miễn phí cùng cô dùng? Yên tâm, tôi chỉ thu tiền áo mưa, trai cơ bắp là hàng tặng . . .”
Giang Nam ngẫm nghĩ, bổ sung thêm:
“Ưm, phục vụ miễn phí đến khi dùng hết hai hộp thì thôi. Nhưng nói trước là mỗi ngày nhiều nhất chỉ dùng ba cái, nhiều hơn nữa thân thể trai cơ bắp không chịu nổi.”
Mặt Thu Nguyệt Bạch đen như mực:
“Anh . . .!”
Nếu không phải có chuyện cầu người thì Thu Nguyệt Bạch đã đánh hắn tơi bời.
Giang Nam vỗ ngực:
“Biểu thình đó là sao? Nghi ngờ năng lực của tôi? Cô yên tâm, phục vụ một lần sẽ không ít hơn ba mươi phút! Ưm, nếu không đến chỉ tiêu thì . . . lại làm lần nữa.”
Thu Nguyệt Bạch gằn từng chữ, mắt phóng dao:
“Tôi – không – cần!”
Giang Nam từng thấy ánh mắt này, đó là đêm qua trước khi Thu Nguyệt Bạch đánh hắn.
Giang Nam lắc đầu nói:
“Ờ, vậy thì thôi.”
Hắn lại lẩm bẩm:
“Mua áo mưa tặng trai cơ bắp, hoạt động mua một tặng một thế này không phải hàng ngày đều có, qua thôn này là không có tiệm như vậy!”
Thu Nguyệt Bạch đã siết chặt nắm tay:
“Anh im chưa!?”
Con chó to nằm sấp dưới chân Giang Nam chợt sủa một tiếng hướng Thu Nguyệt Bạch đứng ngoài quầy:
“Grao!”
Chó to đột nhiên xông ra làm Thu Nguyệt Bạch giật nảy mình, căng thẳng lùi lại hai bước:
“A!!!”
Giang Nam thấy thế vui vẻ, không uổng là thần thú giữ tiệm, có ý thức bảo vệ chủ nhân. (Lúc này Giang Nam hơi cảm tạ Tử Linh Tứ đại thần.”
Giang Nam vẫy tay cười nói:
“Thập Ức, ngồi xuống, chị gái không phải người xấu.”
Thập Ức ngoan ngoãn ngồi trước quầy.
Thu Nguyệt Bạch thầm sợ nhìn Thập Ức, nắm tay thả ra.
Giang Nam lấy hai hộp mặt nạ đặt trên mặt quầy:
“Hay cô lấy hai hộp mặt nạ đi, thứ này thích hợp cô hơn. Mặt nạ này và những miếng lót giày cùng nguồn nhập hàng, tác dụng không cần tôi trình bày.”
Thu Nguyệt Bạch cầm lên một hộp mặt nạ nhìn ngó:
“Mặt nạ?”
Đóng gói bình thường, màu xanh da trời, không có thông tin sản xuất, chỉ có tên hiệu Băng Thanh Ngọc Khiết.
Thu Nguyệt Bạch nửa tin nửa ngờ hỏi:
“Đây thật sự là cùng nguồn nhập hàng với mấy miếng lót giày kia?”
Giang Nam cười tủm tỉm nói:
“Tất nhiên rồi, Giang Nam này bán hàng luôn là hàng thật giá thật, không nói thách, cô cũng biết.”
“À.”
Thu Nguyệt Bạch do dự một chút rồi nói:
“Vậy tôi mua hai hộp, sau đó anh đi với tôi lấy hai miếng lót giày ngay được không?”
“Hai hộp?”
Giang Nam ngẫm nghĩ sau đó làm ra vẻ miễn cưỡng đồng ý:
“Được rồi, nghĩ tình cô là khách quen nên tôi đi với cô một chuyến, nếu là người khác đến, không mua hết đống mặt nạ này thì tôi không đi.”
Đinh Linh Lung ở một bên không kiềm được cười khẩy nói:
“Ha, làm như anh ở đây có thể bán đồ được vậy.”
Đinh Linh Lung quay sang nói với Thu Nguyệt Bạch:
“Mỹ nữ, tôi phải nhắc nhở cô một lần nữa, hắn ta bán mặt nạ trong một hộp chỉ có một cái, và năm ngàn khối một hộp.”
Thu Nguyệt Bạch không cho là đúng gật đầu:
“À.”
Thu Nguyệt Bạch lại hỏi Giang Nam:
“Có đúng không?”
Giang Nam cười gật đầu nói:
“Đúng vậy, năm ngàn một hộp, không nói thách.”
“Vậy anh thu tiền đi.”
Thu Nguyệt Bạch mở vi tín ra, trực tiếp chuyển một vạn khối trong ánh mắt giật mình của Đinh Linh Lung.
Giang Nam nhận được tiền, đắc ý liếc hướng Đinh Linh Lung, thản nhiên nói:
“He he, sảng khoái! Nếu bây giờ cô mua thì chỗ tôi còn hàng, đừng để ngày mai hết hàng có muốn mua cũng không được!”
Đinh Linh Lung hừ mũi hầm hầm bỏ đi:
“Muốn lừa tôi? Không có cửa đâu!”
Giang Nam nhún vai nói:
"Hiện tại không mua chắc chắn rối hận.”
Giang Nam khom người vỗ đầu Thập Ức:
“Anh ra ngoài một chút, giúp anh trông tiệm, nếu có ai tính đụng vào đồ của anh thì đừng tha cho kẻ đó!”
Thập Ức sủa một tiếng, gật đầu chó dường như nghe hiểu:
“Grao!”
Giang Nam vòng ra khỏi quầy:
“Được rồi, có thể đi.”
Thu Nguyệt Bạch gật đầu, hỏi:
“Ừm, nhà anh ở chỗ nào? Tôi kêu xe.”
Giang Nam nhìn Thu Nguyệt Bạch từ trên xuống dưới:
“Chắc không phải là Xe Thuận Phong đi?”
Hôm nay Thu Nguyệt Bạch ăn mặc tùy ý, áo thun thoải mái màu hồng và quần da lửng xẻ, đôi chân dài trắng thẳng tắp lộ ra trong không khí rất hút ánh mắt.
Biểu tình Giang Nam nghiêm túc nói:
“Nói này Bạch Bạch, cẩn thận chút đi, khuôn mặt và dáng người như cô đừng ngồi Xe Thuận Phong, không chừng ngày mai sẽ lên báo?”
Thu Nguyệt Bạch trợn trắng mắt:
“Chẳng phải còn có anh sao? Sợ cái gì?”
Giang Nam tiếp tục nghiêm mặt nói:
“Quan trọng là tôi cũng đẹp trai, loại người đẹp mặt như chúng ta phải có ý thức nguy hiểm.”
Thu Nguyệt Bạch nhìn Giang Nam, ánh mắt ghét bỏ lặp lại:
"Chúng ta?"