Thu Nguyệt Bạch quét mắt căn phòng, hỏi:
“Lót giày ở đâu?”
Giang Nam đến gần nệm giường, kéo gối ra:
“Ưm, để tôi kiếm xem.”
Giang Nam nhớ đêm qua sau khi lấy thưởng thì tiện tay nhét dưới gối, hắn vốn định hôm nay thử công hiệu miếng lót giày, nhưng vì vội ra ngoài tìm cửa hàng nên quên béng đi.
“A . . .”
Giở gối ra rồi Giang Nam lúng túng cau mày, Thu Nguyệt Bạch lại gần nhìn cũng đen mặt.
Dưới gối không có miếng lót giày mà là mấy cái dvd phim Nhật đêm qua anh bán đĩa nhét cho Giang Nam. Mấy người in loại đĩa này bây giờ vì dễ bán dvd mặt ngoài thường in hình nóng bỏng, đến nỗi Giang Nam nhìn còn đỏ mặt chứ đừng nói là Thu Nguyệt Bạch.
Giang Nam bản năng giải thích một câu:
“Tôi chưa xem!”
Càng bôi càng đen, nhưng Giang Nam không nói dối. Đêm qua anh bán đĩa nhét mớ dvd này cho hắn, phòng thuê không có máy chiếu phim nên Giang Nam chưa kịp xem.
Thu Nguyệt Bạch trợn trắng mắt:
“Quỷ mới tin!”
Thu Nguyệt Bạch dời mắt khỏi hình ảnh khó xem, hỏi:
“Miếng lót giày đâu?”
“Để tôi tìm.”
Giang Nam nhấc nệm giường lên, quả nhiên hai đôi lót giày nằm bên dưới.
Giang Nam cười nói:
“Thì ra nhét ở đây.”
Giang Nam lấy hai đôi lót giày ra, gắm nghía. Hắn khá tò mò miếng lót giày này có công hiệu thần kỳ gì mà khiến hai cha con Thu Dược Tiến, Thu Nguyệt Bạch cuồng như thế.
Thu Nguyệt Bạch dùng vi tín chuyển khoản, đưa tay đến trước mặt Giang Nam:
“Hai đôi một vạn đúng không, thu tiền đi!
Giang Nam nhìn bàn tay trắng của Thu Nguyệt Bạch, chợt nói:
“Tôi đổi ý.”
Thu Nguyệt Bạch nét mặt sa sầm hỏi:
“Anh lại muốn tăng giá?”
Giang Nam nói:
“Thế thì không, tôi quyết định đưa một đôi cho cô, để lại một đôi cho mình.”
Thu Nguyệt Bạch hơi tức giận nói:
“Con người của anh sao có thể như vậy? Đã nói bán hai đôi cho tôi!”
“Tôi không nói không bán hai đôi cho cô. Là vầy, hàng miếng lót giày đợt sau sắp tới rồi, chờ hàng về tôi sẽ đưa đôi khác cho cô.”
Giang Nam đã có quyền tự chủ nhập hàng, chờ bán hết thương phẩm trên kệ là hắn có thể nhập hàng mình muốn, không khó chọn một mớ miếng lót giày khác.
Thu Nguyệt Bạch nhíu mày nói:
“Trước khi đến anh không nói như vậy!”
Thu Nguyệt Bạch thấy tức giận vì hành vi đột nhiên thay đổi của Giang Nam.
Giang Nam xòe tay:
“Nên tôi mới nói là đổi ý.”
Thu Nguyệt Bạch hung tợn trừng Giang Nam:
"Vô lại! Còn nói cái gì hàng thật giá thật, không nói thách!"
Giang Nam vừa nói vừa kẹp hai đôi lót giày dưới nách:
“Nếu cô đã nói vậy thì tôi lại đổi ý.”
Giang Nam không nói rõ nhưng hành động đã nói lên tất cả.
Thu Nguyệt Bạch vừa sốt ruột vừa tức giận, chu môi giậm chân:
“Anh . . .!”
Giang Nam nhún vai, cười tủm tỉm hỏi:
“Có học khóa mậu dịch quốc tế không?”
Thu Nguyệt Bạch cau mày, không rõ tại sao Giang Nam hỏi câu này:
“Hả?”
Nói đến cũng trùng hợp, Thu Nguyệt Bạch là sinh viên ưu tú chuyên nghiệp mậu dịch quốc tế ở Giang Thành thương học viện. Giang Nam hỏi câu này trúng tủ.
Thu Nguyệt Bạch cáu kỉnh trả lời:
“Tôi học mậu dịch quốc tế.”
Giang Nam huơ đôi lót giày trước mặt Thu Nguyệt Bạch, nói:
“Vậy thì tốt. Miếng lót giày hiệu Vân Ngoại Thiên Hương này toàn vũ trụ chỉ một mình Giang Nam này bán, một nhà duy nhất không có chi nhánh. Nên bây giờ là thị trường bên bán thật sự, chuyện tiếp theo không cần tôi nói rõ đi?”
Thu Nguyệt Bạch đen mặt lườm Giang Nam, một lúc lâu sau buồn bực giậm chân nói:
“Được rồi, cứ làm theo lời anh. Nhưng chờ có hàng đợt sau phải nói cho tôi biết ngay!”
Giang Nam gật đầu nói:
“Được.”
Giang Nam nhận tiền Thu Nguyệt Bạch chuyển trong vi tín, đưa đôi giày thứ nhất qua.
Thu Nguyệt Bạch cãi theo lý:
“Tôi chỉ lấy một đôi lót giày, có phải nên trả lại năm ngàn cho tôi không?
Giang Nam cười nói:
“Được chứ, nhưng sau khi thối tiền thì xóa bỏ ước định vừa rồi, chờ đợt hàng sau tôi không bảo đảm còn có đôi lót giày cho cô không.”
Thu Nguyệt Bạch nghiến răng, rất muốn đấm vào mặt tiểu nhân Giang Nam nói không giữ lời. Nhưng sau khi sử dụng miếng lót giày hiệu Vân Ngoại Thiên Hương thì cô đã biết công hiệu thần kỳ của nó, có thể nói là thần khí. Thứ như vậy đừng nói năm ngàn, năm vạn cũng đáng.
Đối với cách nói thị trường bên bán vô lại như Giang Nam, Thu Nguyệt Bạch chỉ có thể chọn lùi bước. Lỡ dồn ép quá Giang Nam không chịu bán một đôi lót giày nào cho cô thì mất nhiều hơn được.
“Được rồi, không cho anh chơi xấu nữa, anh đã thu tiền đôi lót giày khác rồi!
Giang Nam cười nói:
“Yên tâm, con người tôi làm ăn giữ thành tín nhất.”
Thu Nguyệt Bạch sắc mặt âm trầm không nói một câu, cô cảm thấy hai chữ thành tín thốt ra từ miệng Giang Nam là làm bẩn chữ đó.
Giao dịch xong Giang Nam nhanh nhẹn nhét hành lý vào túi vải siêu lớn, không quên mấy cái dvd được tặng.
Thu Nguyệt Bạch yên lặng nhìn Giang Nam gom hành lý xong hỏi:
“Đi được chưa?”
Giang Nam gật đầu nói:
“Đi.”
Giang Nam xác túi vải to lên đi theo Thu Nguyệt Bạch ra khỏi phòng.
Lưu Đắc Tài và bà vợ dữ dằn đã biến mất, chắc về nhà cãi lộn. Tưởng tượng Lưu Đắc Tài đầu hói rất có thể bị bứt tóc thành đầu trọc làm Giang Nam không kiềm được ngoác miệng cười.
Giang Nam xách hành lý đi đằng trước, nghe sau lưng Thu Nguyệt Bạch nhận điện thoại.
“A lô, papa . . . vâng, con ở cùng với anh ta. Cái gì? Papa và mẹ tính mời anh ta ăn cơm!?”
Giọng Thu Nguyệt Bạch rõ ràng khó chịu.
Giang Nam dừng bước hỏi:
“Thế nào? Chú định mời tôi ăn cơm?”
Thu Nguyệt Bạch cầm điện thoại còn liên lạc, mắt như lưỡi dao trừng Giang Nam, thái độ rất rõ ràng:
“Chắc anh không rảnh?”
Giang Nam phối hợp đến bất ngờ:
“Ừ, đúng là không rảnh.”
Nghe Thu Nguyệt Bạch nói đồng chí lão Thu tính mời hắn ăn cơm, hắn cũng muốn dự tiệc nhưng thấy thái độ của cô làm hắn hơi tức giận, làm như hắn thích leo cột bám riết vậy.
Thu Nguyệt Bạch nói với Thu Dược Tiến trong điện thoại:
“Papa nghe thấy chưa?”
Thu Nguyệt Bạch hơi bất ngờ với câu trả lời của Giang Nam, cô còn tưởng hắn sẽ hăm hở đòi đi dự tiệc, dù sao là cơ hội hiếm có tới gần cô. Xem thái độ của Giang Nam hình như không mê cô, làm Thu Nguyệt Bạch thói quen được nâng niu trong lòng bàn tay cảm thấy hơi bị hụt hẫng.