Lục thủy thanh sơn.
Cạnh thác nước, có một thiếu niên tướng mạo rất tuấn tú, tuy rằng trông rất giống người bình thường, nhưng thực ra lại không phải là người.
Thoạt nhìn, trông thiếu niên chỉ khoảng chừng , tuổi, hắn đã ngồi yên không nhúc nhích ở đây vài canh giờ rồi. Tuy hành động rất giống một kẻ đang tu hành, nhưng trang phục mặc trên người hắn lại rất tinh xảo hoa lệ, trông như một công tử nhà giàu nào đó.
Rốt cuộc đây là ai?
“Thiếu chủ.” Không biết từ khi nào bên cạnh thiếu niên đã xuất hiện một người mặc đồ đen.
Thiếu niên hoảng hốt trong giây lát, hồi lâu mới mở mắt ra. Cố gắng cưỡng lại ý muốn há miệng ngáp dài một cái, hắn nở một nụ cười tươi tắn được chuẩn bị tỉ mỉ với người mới đến: “Câu Luyện tiền bối hả?”
Câu Luyện bị nụ cười của hắn ảnh hưởng, bất giác trên gương mặt cũng hé ra một mạt cười tươi: “Hồ Vương đã trở về.”
Thiếu niên vẫn duy trì nụ cười nhưng trong lòng sớm đã bực mình: “Ta cũng nên trở về.” Nói xong liền đứng lên khỏi tảng đá lớn, nhẹ nhàng nhảy xuống, nhưng không hiểu sao hắn lại nhằm trúng nơi có nhiều đá nhọn mà nhảy. Trong không trung, thiếu niên bỗng biến hóa thành một cái bóng màu đen khiến người ta kinh ngạc — đó chính là hình dạng của một con hồ ly.
Xung quanh khu vực này không có một bóng người xuất hiện.
Bởi vì nơi này vốn là lãnh địa của Hắc Hồ tộc. Đương nhiên sẽ không có người nào rồi.
Còn vị thiếu niên kia chính là thiếu chủ của Hắc Hồ tộc – Túy Lạc.
Mặc dù không phải con trưởng của Hồ Vương, nhưng bởi vì từ nhỏ đã bộc lộ khả năng thiên phú kinh người mà được lựa chọn làm thiếu chủ, phải gánh lấy trách nhiệm dẫn dắt hắc hồ tộc. Lúc đầu hắn cũng làm không tốt, song từ kinh nghiệm một trận đánh cùng Hồ Vương thảo phạt Ngân Hồ, hắn mới hiểu không thể chỉ dựa vào thiên phú là có thể trở thành Vương được. Hôm nay mặc dù bản tính không có thay đổi gì quá lớn, nhưng bề ngoài hắn cũng đã trở thành một thiếu chủ đầy đủ tư cách trong lòng của mọi người.
Cũng chỉ có Hồ Vương là khám phá ra được lớp ngụy trang của Túy Lạc. Nhưng Hồ Vương hiểu rõ năng lực của hắn là bất di bất dịch, có cố đến mấy chỉ sợ cũng khó mà thay đổi được, cho nên đành phải răn dạy hắn nghiêm khắc hơn, giáo dục cẩn trọng hơn. Đối với vị khắc tinh lớn nhất này, Túy Lạc luôn cố gắng tránh được thì tránh, tránh hết mức thì thôi. Đến khi tránh không được thì hắn sẽ giả vờ đáng thương khiến người khác không đành lòng trách phạt hắn.
Bởi vì không hoàn thành tiến độ tu hành ngặt nghèo, gian khó, hôm nay Túy Lạc lại bị Hồ Vương trách mắng đến độ xương cốt cũng chẳng còn. Nhưng khi rời khỏi tấm mắt của mọi người, nụ cười khiêm nhường thành khẩn lập tức thay bằng bộ dạng tinh nghịch không kiềm chế được. Thân thể nhoáng một cái đã trở lại hình dáng hồ ly, bình bịch nhảy đến thác nước, chỗ hắn vừa mới tu hành.
Tuy nói đây là lãnh địa của Hắc Hồ tộc, nhưng thác nước lại giáp ranh với biên giới, bởi vậy rất ít có hồ ly nguyện ý đến gần. Túy Lạc chỉ có ở chỗ này mới có thể phóng túng bản thân mà hứng chí chơi đùa, thuận tiện phát tiết bản tính trẻ con thông minh bị đè nén một chút.
Cũng không phải chưa từng gặp qua kẻ địch, chỉ là Túy Lạc chưa từng thua. Vô luận là Ai Lai Hoa đứng đầu Xà tinh, hay Hắc Hùng tinh chỉ biết cậy mạnh, cuối cũng vẫn trở thành bại tướng dưới tay hắn.
Giờ đây, vùng thác nước này chính là thiên hạ của Túy Lạc.
Thiếu niên đứng ở tảng đá lớn trên đỉnh thác nước, nhìn bọt nước trắng xóa ầm ầm cuộn trào tung tóe ở bên dưới, nở một nụ cười đầy cao ngạo, sau đó thả người nhảy từ trên đỉnh thác xuống, thuận theo thác nước mà lao nhanh!
“Túy Lạc!” Chỉ Tích chạy đến chơi cùng cả kinh la hoảng một tiếng.
Song, tại thời điểm sắp rơi vào trong nước, thiếu niên trong chốc lát đã biến hóa thành một con hắc hồ, cắn một con cá lớn mới bắt được từ trong nước ra, sau đó xoay người nhảy lên một tảng đá gần đó, hãnh diện ngậm một con cá to bằng nửa thân mình, nhảy vào bờ.
Bộ lông đen óng mượt thấm đẫm bọt nước trong suốt, Túy Lạc rũ rũ lông, nước bắn ra tung tóe ướt cả người Chỉ Tích vừa đuổi tới.
“Này, sao ngươi cứ làm xằng làm bậy hoài vậy!” Chỉ Tích cau mày.
Để con cá lớn sống nhăn đang giãy loạn sang một bên, hắc hồ lại biến trở về hình người. Kỹ năng biến hóa thuần thục như thế, ngay cả người trưởng thành nhìn thấy cũng phải cảm thấy xấu hổ. Túy Lạc cầm con cá bị mình vờn qua vờn lại đến giãy cũng không giãy nổi nữa lên, hỏi Chỉ Tích: “Gia vị đâu? Mang đến chưa?”
“Ngươi rốt cuộc là hồ ly hay là người? Ngay cả ăn cá cũng phải có gia vị!” Chỉ Tích mặc dù càu nhàu, nhưng vẫn lấy ra một bao gia vị mới mua từ một thương nhân ở vùng phụ cận. Từ sau khi thưởng thức qua gia vị của loài người này, bọn họ đối với mùi thơm ngon lành tỏa ra sau khi nướng vẫn quyến luyến không thôi.
“Chỉ cần thích, quan tâm nó là cái gì làm chi.” Túy Lạc dùng chân đẩy đẩy một đống củi khô, sau đó búng tay một cái, ngọn lửa hừng hực lập tức bốc lên. Chỉ Tích đối với việc thiếu niên dùng khả năng thiên phú vào cái loại việc này vẫn tràn ngập oán hận. “Phụ thân đã trở về, không biết đến bao giờ mới lại được ăn mĩ vị thế này đây…”
“Nghe nói loạn trong tộc Bạch Lang đến nay vẫn không có khả năng giải quyết. Khế ước hòa bình mà chúng ta và tiên vương của bọn chúng lập ra không biết còn hiệu lực không, Hồ Vương vì phòng ngừa tập kích bất ngờ, cho nên sẽ không dừng lại ở đây lâu đâu.” Phụ thân Chỉ Tích phò tá Hồ Vương nhiều năm, bởi vậy hắn cũng hay nghe được một ít tin tức quan trọng.
Túy Lạc nhìn chằm chằm ngọn lửa đang nhảy nhót trước mặt, trầm mặc một hồi. Hắn không hề sợ lửa như các hồ ly khác, bởi vì hàng năm thường trà trộn vào nơi con người tụ hội, nói hắn là hồ yêu, tốt hơn hết nên nói hắn như một pháp sư cao cường loài người thì hơn.
“Lang Vương đương nhiệm chắc đã giao thủ với chúng ta rồi hả?” Rốt cục, lúc cá chín được một nửa, hắn đã mở miệng.
Chỉ Tích sửng sốt. Gật đầu. Cho dù định ra hiệp nghị rồi, tộc nhân hai bên vẫn ngấm ngầm đối đầu với nhau như trước.
“Bất quá… Cũng phải xem hắn có chống đỡ được đến lúc sau không.” Túy Lạc cười lạnh. Lang tộc mặc dù đoàn kết, nhưng khi nháo lên thì đúng là hỗn loạn long trời lở đất. Muốn nắm giữ ngôi vị Lang Vương, ngoại trừ năng lực rất mạnh ra, còn phải có thủ đoạn cực cao. So với Hồ tộc, mặc dù giảo hoạt khôn khéo, nhưng cho tới bây giờ phân tán mà sống, một khi chấp nhận ai đó là Vương của mình liền cúi đầu xưng thần, rất ít khi oán hận một câu.
Mùi cá nướng thơm phức lan tỏa ra cả rừng cây. Có động vật nghe thấy mùi thơm này không nhịn được mà tới gần, nhưng khi nhìn thấy Túy Lạc cùng Chỉ Tích thì đều lén lút chạy đi.
Bởi vì bản năng làm cho bọn chúng biết điều này không khác gì ăn trước miệng hổ.
Nhìn vị thiếu chủ đang bắt đầu nhấm nháp mĩ thực, Chỉ Tích thở dài: “Đừng quên đêm nay còn có huấn luyện.”
Túy Lạc chỉ đơn giản gật đầu, không thèm liếc mắt nhìn một cái.
Chỉ Tích bất đắc dĩ, chỉ có thể xoay người rời đi. Y cũng có việc riêng cần phải làm, với lại, hồ ly bình thường vốn không được phép tiếp xúc nhiều với thiếu chủ hồ tộc, vì dù sao thiếu chủ cũng sẽ trở thành Hồ Vương. Bởi vậy Chỉ Tích tuy là bằng hữu tốt nhất của Túy Lạc, nhưng thời gian ở cạnh hắn cũng không nhiều.
Gặm sạch sẽ con cá, Túy Lạc cảm thấy mỹ mãn ném xương xẩu đi, chính vào lúc này, đột nhiên nhãn thần nhanh nhạy của hắn phát hiện trên đỉnh thác nước có một hình bóng màu trắng.
Nhìn hành động của người này trông có vẻ ngu ngu vụng về, tuy nhiên màu trắng bao quanh quả thật rất chói mắt.
Túy Lạc cau mày, suy nghĩ một chút, rồi đi dọc theo thác nước, lội ngược dòng mà lên.
Tuy đã áp chế khí tức của mình nhưng Túy Lạc không ngờ đối phương vẫn phát hiện ra rồi vội vàng xoay người rời đi. Thế nhưng Túy Lạc cũng không có ý định cho nó thoát, cho nên đã dùng toàn lực phóng đến đứng trước mặt tên kia.
“Không nghĩ tới, Bạch Lang lại chạy tới địa bàn của Hắc Hồ tộc.” Nụ cười ngạo mạn hiện lên trên khóe miệng, Túy Lạc cúi người xuống đối mặt cùng bạch lang đã dựng lông lên phòng bị.
Đó là một con bạch lang lông trắng như tuyết. Thân thể nho nhỏ, so với Túy Lạc khi ở hình dạng hồ ly thì còn nhỏ nhắn xinh xắn hơn, thoạt nhìn như là một ấu lang. Trên đùi phải ấu lang có một vệt máu dài, cộng thêm cử động khó khăn, có lẽ nó đã bị thương.
“A, tuy tuổi nhỏ, nhưng dũng khí cũng không nhỏ a~.” Túy Lạc cười khẽ.
Bạch lang bởi vì bị thương mà toàn thân phát run, bộ lông dựng đứng, hai tròng mắt trợn tròn, hàm răng nhe ra gầm gừ, tất cả đều biểu đạt địch ý với Túy Lạc.
Túy Lạc ngồi xổm xuống, hai tay chống đầu, trêu trọc nhìn nó: “Lạc đường rồi? Hay là tới nơi này cầu trợ giúp?”
Bạch lang không trả lời, vẫn nhìn hắn bằng đôi mắt căm thù.
“Này, ta nghe không hiểu lang ngữ, chẳng lẽ ngươi không thể biến thành hình người?” Tuy nói động vật có thể biến thành hình người ít đến đáng thương, nhưng Túy Lạc cảm thấy kẻ trước mắt nhất định có thể biến được.
Bạch lang trừng mắt nhìn hắn, thấy hắn ngoại trừ ngôn ngữ đùa cợt, cũng rất rõ ràng hắn không có bất cứ ý đồ công kích gì, liền không nhịn được lui về phía sau hai bước, mong muốn tránh khỏi con hồ ly thoạt nhìn rất vô lại này.
“Này, ta là đến giúp ngươi, ngươi hành động như thế này là có ý gì?” Túy Lạc đương nhiên phát hiện động tác của hắn, cố ý dựng thẳng lông mày, giả vờ tức giận. Khó khăn lắm mới gặp được một con tiểu lang mắc nạn như vậy.
Bạch lang lui về phía sau có chút do dự, nhưng vẫn không chịu đứng lại.
“Ngươi…” Túy Lạc tức giận vươn tay, bạch lang cả kinh, tưởng rằng hắn muốn công kích nó, liền nhảy về phía sau vài bước, tính sẽ trèo lên tảng đá to kia, không ngờ…
“Cẩn thận!” Túy Lạc giật mình kêu một tiếng, nhưng vẫn không kịp ra tay, bạch lang nọ vì hòn đá rất trơn mà mất đà rơi xuống dòng thác đang chảy xiết, kết quả bị thác nước mạnh mẽ kéo xuống!
“Đồ đần!” Không kịp suy nghĩ, Túy Lạc vội vàng chạy lên, thả người nhảy xuống cứu hắn, nhưng không ngờ khi rơi xuống, hắn lại thấy một màn làm hắn kinh ngạc vô cùng.
Con lang trắng muốt trong không trung biến hình thành người, dường như muốn đề phòng nỗi thống khổ khi bị rơi vào nước, vì vậy hai tay nó giơ lên bảo vệ cái đầu để giảm bớt đau đớn vì bị chấn động. Nhưng cho dù cách một khoảng, Túy Lạc vẫn thấy rõ tướng mạo của nó.
Người này…
So với ta còn đẹp mắt hơn!
Phẫn nộ chỉ trong nháy mắt đã bị lo lắng thay thế hoàn toàn.
Túy Lạc rơi vào trong nước lập tức tìm kiếm tung tích bạch lang, rốt cục sau khi nhìn thấy đống quần áo màu trắng bập bềnh trên mặt nước, hắn liền vội vàng ôm lấy nó, thở phào nhẹ nhõm.
May mà chỉ bị ngất xỉu.
Khuôn mặt tinh xảo hé ra, thoạt nhìn tuổi tác tương tự với hắn, bạch y mặc dù hình dáng đơn giản, nhưng may đo rất cẩn thận, quan trọng nhất là… nó vẫn còn là một thiếu niên.
Rốt cuộc là cái gì làm cho thiếu niên Bạch Lang tộc này chạy tới tận địa bàn của Hắc Hồ tộc? Túy Lạc nghi hoặc, nhưng vẫn ôm thiếu niên đơn bạc này lên bờ.