“Vì sao không đi đoạt lại thứ vốn thuộc về ngươi?” Qua hồi lâu, Cửu Cữu mới mở miệng hỏi nhưng Túy Lạc không muốn nghe.
Trầm mặc chính là đáp án của hắn.
Kỳ thật hắn có lý do của mình, lý do rất nhiều là đằng khác. Chẳng qua là so với việc giải thích rõ ràng tốt hơn hết là cái gì cũng không nói, ngoài việc có thể bảo tồn một tia tự tôn của bản thân thì còn có tác dụng khiêu khích tên kia.
Bất quá, hồ ly ngươi sao lại quên mất mình đang bị định thân chú đây? Cho dù muốn cũng không có cách nào phát ra thanh âm.
Bạch lang hiển nhiên biết điểm này, nên không còn ý định tìm bất cứ đáp án gì từ hắn nữa.
Cửu Cữu không nói gì, chỉ ôm hòm thuốc rời khỏi phòng.
Căn phòng trống rỗng giờ chỉ còn lại con hồ ly nằm thoải mái trên ghế. Túy Lạc đã lâu không được hưởng thụ đãi ngộ như vậy, rất muốn biến về hình dạng hồ ly hảo hảo hưởng thụ cảm giác nghỉ ngơi một phen, tiếc là định thân chú chẳng những phong ấn động tác của hắn mà ngay cả khí lực biến trở về bộ dáng hồ ly cũng không còn.
Tâm tình vốn thảnh thơi, đột nhiên nghĩ đến tên Cửu Cữu hỗn đản cư nhiên không tháo bỏ định thân chú cho hắn mà đã ném hắn ở lại, còn bản thân thì chạy mất, khiến Tùy Lạc ngay lập tức trở nên khẩn trương hẳn lên.
Gay go rồi, nếu như tên này quên mất mình, thế thì mình chẳng phải sẽ là con hồ ly đầu tiên vì định thân chú mà chết đói hay sao?
Đáng ghét! Ít nhất cũng nên để hắn thượng con quỷ keo kiệt phát sợ kia trước rồi hãy chết đói chứ?
Ngay khi lòng tràn ngập oán hận, cửa phòng lại bị đẩy ra, Cửu Cữu đã thay một thân đơn y đi tới, một tay chống gần đầu Túy Lạc, cúi đầu nhìn hắn. Con ngươi màu vàng kim lưu động theo dõi tâm tình Túy Lạc.
Túy Lạc ở bên ngoài đã nghe qua vô số lời đồn đại về người này.
Lang Vương lãnh khốc vô tình. Phách khí độc đoạn. Lôi lệ phong hành. Vô lang năng địch.
…..Ách, tóm lại là Lang Vương này không phải là một kẻ không ai biết đến mà là một người mà ai nghe tên đều cảm thấy run sợ.
Túy Lạc căm tức muốn nói gì đó nhưng ngay cả khí lực mở miệng nói chuyện cũng không có, nên chỉ có thể dùng nhãn thần chất chứa lửa giận chất vấn đối phương:”Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Nhưng khuôn mặt tên này gần mình quá, gần đến nỗi chỉ cần chớp mắt cũng có thể chạm đến mi mắt y. Miệng bị ngăn chặn vẫn có thể hô hấp, đôi con ngươi lại đối mặt gần gũi đến thế, thật sự…… thật sự là…….
Làm kẻ khác nín thở không xong.
Đây là lần thứ hai đôi con ngươi màu vàng kim gần mình đến thế. Lần đầu tiên chính là lúc mình định áp đảo bạch lang nhỏ tuổi nhưng kết quả là tự đẩy mình vào hoàn cảnh chật vật. Hôm nay là tên kia chủ động thân cận, trận này ai sẽ thắng đây?
Tự tôn không biết từ đâu dấy lên làm Túy Lạc quay đầu ra chỗ khác, không tùy tiện rơi vào trong bẫy rập của đối phương. Hừ, cho dù tay chân không thể di chuyển nhưng muốn phản kháng thì không phải không có khả năng nha.
Nhận thấy sự thay đổi của người dưới thân, Cửu Cữu rốt cuộc hơi nâng người dậy.
“Con hồ ly cao ngạo này……” Không cười cũng không cau mày, chỉ là trong thanh âm vương chút bất đắc dĩ. Hồ ly cho rằng đó là mình bị lỗi giác, cho nên không thèm nghĩ đến hàm ý bên trong.
“Thế nhưng ta lại thích ngươi cao ngạo như vậy.” Lời Cửu Cữu làm Túy Lạc cứng ngắc trong chốc lát, cuối cùng hắn lý giải từ “thích” thành “thưởng thức”. Hắn tất nhiên sẽ không, cũng không muốn mình tự đa tình. Nghĩ như vậy, trong lòng không khỏi càng thêm khó chịu. Nội tâm vốn cứng cỏi cố chấp dần dần lại có thêm một tia xúc động.
Đến khi hắn phát hiện ra thì mọi nơi trên cơ thể đều đã khôi phục tri giác. Cửu Cữu không biết đã giải thần chú trên người hắn từ khi nào. Túy Lạc mạnh mẽ cử động thân thể, muốn bước khỏi nhuyễn tháp lại bị Túy Lạc bên cạnh đè lại ngay lập tức.
“Buông ta ra!” cắn chặt răng rít lên ba chữ, Túy Lạc giận dữ, cho dù coi mình như món đồ chơi cũng nên chơi đùa tùy lúc thôi chứ, huống chi hắn còn là ân nhân cứu mạng của y đó nha, nếu không biết báo đáp cũng không cần hở chút bắt nạt hắn thế này chứ?
“Ngươi cùng những người đi cùng có quan hệ gì?” Y lại nhắc đến vấn đề này một lần nữa.
“Vậy ta với ngươi là quan hệ gì?” Túy Lạc phát hỏa hỏi ngược lại nhưng không nghĩ đến những lời này chứng thực một điều, vốn là….
“Quan hệ giữa ta với ngươi là gì?” Thanh âm coi như hòa hoãn khi nãy lập tức trở nên lạnh như băng. Cửu Cữu một tay chẹn lên ngực hắn, tay kia ấn lên trán hắn, cả người hắn bị hãm trên nhuyễn tháp, sau đó…. y ngồi thẳng trên eo hắn.
Nếu có thể học theo khuê nữ la lên chói lói thì Túy Lạc đã làm rồi. Tiếc là ngoại trừ bị dọa đến mức không kịp phản ứng ra thì tiềm thức còn lưu giữ tự tôn của đại gia hắc hồ đã ngăn hắn mở mồm.
“Ngươi nói ta với ngươi là loại quan hệ gì?” Y hỏi ngược lại một lần nữa, khóe miệng cong thành một nụ cười châm chọc.”Ngươi không phải là ân nhân cứu mạng của ta sao? Ngươi không phải là kẻ từng cùng ta trải qua cuộc sống sớm chiều kề cận sao? Chẳng lẽ mối quan hệ đậm sâu đến ngần ấy cũng không bằng tên nhị lưu thuật sĩ mới xuất hiện kia?”
“….Ngươi muốn làm gì?” Mặt hồ ly đỏ lên. Hắn không phải kẻ ngu, tất nhiên cảm nhận được thứ gì đó ngo ngoe di chuyền nơi hạ thân.
“Quan hệ này ngươi nghĩ xóa bỏ được sao?” Cửu Cữu không để tâm đến câu hỏi của hắn mà tiếp tục hỏi ngược lại, Túy Lạc chưa bao giờ thấy y nói nhiều như vậy, cũng không biết trả lời như thế nào. “Ta nhịn ba năm. Kết quả ngươi biến mất tăm không thấy bóng dáng. Ngươi không phải là một con hồ ly cao ngạo sao? Thứ gì vốn nên thuộc về ngươi, vì sao phải dễ dàng chắp tay nhượng cho người ta như thế? Chẳng lẽ ngươi không biết đến tìm ta giúp ngươi đoạt lại hay sao? ….. Ngươi.. con hồ ly thiện lương chết tiệt này…”
Túy Lạc trợn mắt nhìn.
“Ngươi nói phải quay về, ngươi quay về đâu? Nơi nào mới là nơi ngươi quay về?” Y dừng lại như đợi câu trả lời của hồ ly.
Đáng hận. “…Không có. Không có nơi nào.” Cuối cùng chỉ có thể nói thật.
Kết quả là con bạch lang đáng ghét kia lại cười, lần đầu tiên trông thấy y cười, lại còn cười đắc ý đến vậy.
Bàn tay đặt trên ngực hắn bắt đầu không an phận, chậm rãi loạn động đủ để hồ ly nhảy cao ba thước.
“Ưm…. Ngoài cửa còn có thủ vệ.” Bàn tay giữ trán hắn không biết chuyển đến miệng hắn từ lúc nào, ngăn hắn không thốt ra được bất cứ lời kháng cự hoặc rống giận, “Ngươi muốn cho mọi người biết chuyện phát sinh bên trong sao?”
Hồ ly kiêu ngạo tự nhiên không thể để người khác biết mình rơi vào thế yếu được. Những người ấy nhìn thấy bộ dáng bị khiêng vào trong nhà như vậy thì chỉ cần dùng đầu óc nghĩ một chút đại khái đã có thể đoán ra chuyện đang phát sinh rồi.
Đáng tiếc hồ ly cao ngạo sao không nghĩ tới bạch lang so với hắn còn ngạo mạn hơn, sao có thể để người khác nghe được động tĩnh bên trong chứ?
Hồ ly bắt đầu phỏng đoán mục đích cởi áo của đối phương.
Cuộc sống phóng đãng sau khi rời khỏi hồ tộc mang đến cho hồ ly không ít người hoan hảo, đối tượng đương nhiên có cả nam tử. Nhưng từ đó đến nay đều do hắn chủ động, làm gì có lúc nào bị người ta áp đảo bắt buộc phải tiếp nhận đủ loại vuốt ve như bây giờ chứ?
Chậc, nói bắt buộc tựa hồ hơi ủy khuất cho Cửu Cữu. Rõ ràng giờ phút này hồ ly đang rất thoải mái, cổ họng phát ra từng tiếng rên rỉ cố nén.
Đôi môi ôn nhuận dán lên môi mình, đầu lưỡi chui vào trong miệng quấn quít dây dưa nhau không ngớt. Đúng là một sự bắt buộc không tồi, hết lần này tới lần khác dây dưa khiến đầu óc hồ ly tê liệt chủ động dâng mình lên, đôi tay gắt gao ôm lấy cổ y không cho y rời khỏi mình.
Nụ hôn nồng nhiệt còn đang tiếp tục thì hạ thân bỗng cảm thấy lạnh lẽo.
Hồ ly biết dục vọng bản thân từ trước đến nay đã luôn luôn dễ dàng bán đứng hắn, giờ đây chỉ có thể khóc không ra nước mắt để y dễ dàng nắm lấy nhược điểm của mình. “Thật sự là một tiểu hồ ly kiêu ngạo…….” Thanh âm lạnh như băng nhưng dễ nhận thấy mang theo ý cười, so với mị dược còn hữu hiệu hơn.
Túy Lạc không nhịn được muốn cong người đứng lên, định đẩy người đang ngồi ở thắt lưng mà giữ lấy hai chân hắn xuống, sau đó thuận nước đẩy thuyền phản công….
Kết quả hành động này càng làm đối phương thuận lợi tìm được một tư thế thích hợp. Vì vậy một bàn tay trượt xuống phía sau Túy Lạc, dò xét khoảng không gian giữa hai bắp đùi của hắn, một bàn tay thì vuốt ve phân thân đối phương không ngừng.
“… Đừng….. ưm….” Túy Lạc không khống chế được mà ngửa đầu ra sau.
Thậm chí hắn còn cảm thấy chính mình sắp không thể khống chế nổi thân thể , hai mắt đóng chặt muốn kìm nén hơi nước dâng lên do dục vọng, hàm răng cắn chặt cũng không áp chế được tiếng rên rỉ. Chết tiệt…. còn tiếp tục như vậy, vạn nhất bị biến về bộ dáng hồ ly thì đúng là so với bị người này cưỡng bức còn mất mặt hơn….
Tựa hồ phát hiện ra lo lắng của hắn, Cửu Cữu đột nhiên kéo đầu hắn đặt lên hõm vai của mình, sau đó cúi đầu dùng môi mình tinh tế hôn một đường từ vành tai đến môi hắn.
Cánh môi mang theo một điểm lành lạnh làm cho đại não Túy Lạc trống rỗng.
Đến khi phản ứng lại được thì trọc dịch màu trắng đã rơi xuống người đối phương.
Hồ ly suýt nữa ngay cả thở cũng ngưng trệ nghĩ thầm, nếu như có một thanh chủy thủ trong tay, nhất định trước hết phải đâm mình một dao, sau đó…..
Đâm chết con lang chết tiệt này!