Không ngờ ngọc bội mang đến hiệu quả như thế, khí tức vùng phụ cận Nhạn Vân cốc tuy vẫn còn hỗn loạn nhưng phạm vi bảo vệ của Phù Phương thành đã lớn hơn. Nói cách khác Nhạn vương mặc dù không thể ngăn cản thay đổi của địa mạch, nhưng lại có thể tọa trận Phù Phương thành, hóa thù thành bạn, ngược lại trở thành thần bảo vệ của bọn họ.
Sau khi biết được tình hình từ chỗ Cửu Cữu, Túy Lạc ngây người mất một lúc lâu, tiếp đó mới cau mày nói: “Phải giải quyết vấn đề này sớm, để cho hắn được chuyển thế thôi. một cô hồn phiêu bạt tại thế gian coi giữ quan tài của người mình từng yêu nhất, như vậy thật sự sẽ hạnh phúc sao?”
Cửu Cữu nghe xong đột nhiên nắm lấy cằm hắn mà vô tư hôn lên, sau khi giao triền một phen mới buông tay ra, lạnh nhạt nói: “Đối với hắn, ngươi quá lương thiện.”
Túy Lạc sửng sốt, muốn hỏi một chút, nhưng nhìn thấy bộ dáng phất tay áo rời đi của tên kia, hắn đột nhiên ý thức được chẳng lẽ đây chính là thứ trong truyền thuyết mà ai cũng biết có tên là…”ghen tuông”?
Lấy tay lau lau mùi vị còn đọng ở trên môi, hồ ly nở nụ cười vừa xảo trá lại vừa đắc ý.
Khi đã sắp xếp ổn thỏa, đoàn người trở lại nơi thi triển phong ấn ban đầu. Túy Lạc không phải không lo lắng, chẳng qua là khi trách nhiệm bày ra trước mắt thì tâm tư tình cảm cũng không thể trở thành lý do trốn tránh được.
Những người ở đây đều cùng nhận thức được điểm này, nên mới không để ý đến an nguy của bản thân mà gánh chịu trách nhiệm cứu thế.
Túy Lạc canh giữ ở ngoài, chăm chú nhìn ba người trong âm dương trận, trong đó có hai người có ý nghĩa rất lớn đối với hắn. Cửu Cữu một thân bạch y cùng với Chu Thanh Tà một thân hắc bào, hai người không chỉ có vẻ bề ngoài hoàn toàn bất đồng, mà ngay cả nội tâm bên trong cũng khác nhau một trời một vực.
Rốt cục hai kẻ đó hấp dẫn mình ở điểm gì?
Cửu Cữu cường thế, Chu Thanh Tà hào hiệp; Cửu Cữu lạnh lùng, Chu Thanh Tà nhiệt tình; Cửu Cữu thân là Lang Vương mà Chu Thanh Tà chỉ là người bình thường. rốt cục là cái gì khiến cho mình lại thích hai cái tên không có bất cứ điểm gì chung thế này chứ?
Đến khi hắn lấy lại được thần trí thì mới phát hiện hai mắt Chu Thanh Tà đã biến thành màu đỏ nhạt, Túy Lạc muốn tiến lên lại bị Lý Ngân ngăn lại: “Chưa kết thúc thì chưa thể ngừng lại! Nếu không công sức bỏ ra trước đó đều uổng phí, chúng ta lấy cái gì để hối hận?” Quan tâm sẽ bị loạn, Chu Thanh Tà hiển nhiên cũng không hy vọng thấy kết quả như vậy.
Cuối cùng Túy Lạc chỉ có thể trơ mắt nhìn nhân loại nhỏ bé yếu ớt kia thừa nhận thống khổ lớn lao.
Vách núi bắt đầu chấn động, mặt đất nứt ra một khe hở thật lớn dọc theo nơi Chu Thanh Tà đang ngồi, rồi kéo dài đến tận cuối vách núi.
Túy Lạc nín thở. nhìn thiên địa kịch biến trước mắt nhưng lại lực bất tòng tâm, cảm giác phiền muộn tuyệt vọng thật quá quen thuộc.
Cho đến khi ánh trăng bao phủ mặt đất một lần nữa, tất cả rốt cục cũng chấm dứt.
Song tình huống của Chu Thanh Tà lại khiến những người khác lo lắng không nguôi, nhị lưu thần tiên không nghe ai ngăn cản lập tức hoán huyết cho hắn.
Rốt cuộc Chu Thanh Tà cũng trở lại hình người, mà kẻ từ đầu tới cuối đỡ lấy hắn không phải là Túy Lạc mà là kỳ lân ở hình dáng thiếu niên, thế nhưng Túy Lạc lại cảm thấy hơi mừng.
Nhiệm vụ kết thúc. kỳ lân dìu Chu Thanh Tà về, hắc hồ vẫn bị lãng quên mặc kệ bọn họ mà lười chẳng muốn thu cái đuôi đang phất phơ quét tuyết đọng trên nền đất của mình, đố kỵ nói: “Cũng thành đôi rồi sao?” Không ngờ lại có người nắm lấy cái đuôi hắn, hắn quay đầu lại thì nhìn thấy bàn tay kẻ chủ mưu, đột nhiên tươi cười giải thích: “Đương nhiên không phải “cũng” thành đôi là được rồi.”
Cửu Cữu nhăn mặt. có cần nhấn mạnh chữ “cũng” kia không?
Trở về chúng ta sẽ tính sổ.
Bạch lang tộc năm nay sinh sôi nảy nở nhiều hơn địa bàn, yêu vương cũng phục hồi thân phận Lang Vương. Bất đồng duy nhất là trải qua khoảng thời gian thống trị này, mấy yêu tộc khác che đậy dã tâm đã thu liễm hơn rất nhiều. Trước đây vốn không biết trời cao đất dày nhưng hôm nay cảm nhận được năng lực của Lang Vương, sao dám làm loại chuyện thiêu thân lao đầu vào lửa chứ?
Mấy ngày nay Cửu Cữu bận bịu việc xây dựng lại bạch lang tộc, mà con hắc hồ kia thì đã một tháng nay không thấy tăm hơi đâu.
Đến khi y giành được thời gian tự mình đến khách tìm kiếm thì căn phòng đã trống không. Chưởng quỹ nhìn thanh niên vận bạch y cả người toát ra hàn khí mà run rẩy nói đám người kia nửa tháng trước đã rời khỏi đây rồi.
Cửu Cữu rũ mắt, khi chưởng quỹ nắm chặt tay run lẩy bẩy tưởng đâu sẽ bị y làm cho đóng băng thì đối phương lại ném cho hắn một thỏi vàng.
“Chỉ cần nhìn thấy tên kia thì lập tức thông báo cho người của ta” Sau khi ném lại những lời này, y xoay người lập tức bỏ đi.
Đến khi hồ ly mang một thân chật vật xuất hiện, chưởng quỹ liền tươi cười chào đón, rồi ngay sau đó đã vù cái chuồn ra ngoài báo tin.
Hồ ly đang mơ mơ màng màng ngủ, đột nhiên phát hiện có cái gì không đúng, thì thân thể đã rơi vào vòng tay đối phương.
Hồ ly mở to mắt nhìn chằm chằm mặt đất, toàn thân không thể nhúc nhích, trong lòng nguyền rủa chính mình.
Biết thế chẳng cần tiết kiệm thời gian chạy về Phù Phương thành nghỉ ngơi làm gì! chết tiệt……
Chết tiệt thật!