Hắc Hồ Bạch Lang

chương 29

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi được cứu khỏi lớp lớp vòng vây của xà yêu, Hồ vương dõi mắt nhìn đến thân ảnh của thanh niên tuấn mỹ giống như đã từng quen biết trên mái nhà, đột nhiên ý thức được kẻ đến cứu mình là ai. Mặt gã biến sắc, ánh mắt chuyển đến gương mặt lộ vẻ sáng tỏ của Lang vương, không kìm được thấp giọng chất vấn: “Tất cả những điều này đều nằm trong dự đoán của các ngươi sao?”

Cửu Cữu liếc nhìn gã một cái, khuôn mặt mang vẻ như cười như không nhưng ánh mắt lại lạnh tựa băng sương: “Ta nguyên tưởng rằng Hồ vương đã quên hết cảm tình đối với tiền thê, lại không nghĩ đến ngay cả bản tính đệ đệ ngươi từng hiểu rõ cũng đã quên.”

Muốn cướp vương vị cần gì phải hao tổn tâm tư như thế, Túy Lạc đứng đây mặc dù đã sớm không còn là thiếu niên ngồi trên thượng vị ngờ nghệch với mọi thứ trước kia, nhưng ánh mắt trong suốt vẫn chưa hề thay đổi.

Nhạn Linhcau mày, còn muốn nói thêm gì đó nhưng xà tộc bắt đầu phất cờ tấn công trở lại, đành buông cảm tình phức tạp xuống tận đáy lòng mà chuyên tâm ứng phó.

Sau khi ném hết mấy vò rượu hùng hoàng mang theo, Túy Lạc nhảy từ trên nóc nhà xuống, huy tay áo một cái đã chém đứt hai con rắn hổ mang mưu đồ tấn công mình. Máu tươi tung tóe văng theo một đạo ngân quang ánh lên, Cửu Cữu liếc mắt một cái đã nhận ra thanh chùy thủ mình tặng cho hắn.

Không phải không cần, chẳng qua là vì ai mà dùng.

Tử hồ ly, tình cảm của ngươi che dấu sâu quá đấy. Khóe môi xinh đẹp cong thành hình cung, Cửu Cữu nắm chặt trường kiếm. xà yêu bị Lang vương nhìn chằm chằm không nhịn được lui lại từng bước, đáy lòng nổi lên sự sợ hãi cái khí thế bức người càng lúc càng dâng cao phát ra từ người y.

Dám cản ta chỉ có chết. Đây mới chính là ngạo khí của Lang vương.

Tới nửa đêm, tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng ít, máu xà tộc đổ ra gần như thấm đẫm cả đình viện, tản ra mùi tanh ghê tởm. Máu từ cánh tay chảy xuôi xuống mũi nhọn của thanh đao, nhỏ từng giọt từng giọt thành vũng nhỏ dưới đất, Túy Lạc lấy tay áo lau đi chất lỏng trên mặt, vẻ mặt đầy chán ghét.

Thủ vệ bên người Hồ vương chỉ còn lại năm người, mà tình huống của bạch lang tộc thì tốt hơn một chút, còn lại mười người. Cộng lại được con số mười bảy, a, không phải, thêm một người đến giúp đỡ là mười tám người. Viện binh của xà tộc dường như không gia tăng nữa, quân số của địch tạm thời chỉ còn lại số lượng như trước mắt, ước chừng một trăm kẻ…..

Muốn lấy một ngăn mười sao?

Chậc! Sớm biết thế này hắn đã mua một cái xiên thật to đến, xiên tất mấy con xà trùng đáng chết này vào rồi nổi lửa đốt một thể cho rồi!

Túy Lạc đương nhiên là căm tức. Hỗn chiến ước chừng hơn một canh giờ, bản thân hắn cũng nhận thấy trận chiến đã có xu hướng suy tàn, bỏ qua Lang vương vẫn dũng mãnh lực áp quần địch như trước ra, thì ngay cả Nhạn Linhcũng đã lộ ra thần thái mệt mỏi. Thời thời khắc khắc phải tập trung tinh thần sức lực chiến đấu với tiểu xà yêu, chỉ cần hơi lơi lỏng một chút là bị răng nanh độc cắn tới, không kiệt quệ mới là lạ.

Thối lui đến phía sau Cửu Cữu, Túy Lạc đưa lưng về phía y, hỏi: “Không còn cách nào khác sao?”

Cửu Cữu cố ý hỏi ngược lại: “Ngươi thật sự không nghĩ đến à?”

“Ngươi dám thừa cơ đào hố ta.” Túy Lạc căm tức quay đầu lườm Cửu Cữu, bỗng một con rắn hổ mang nhân cơ hội lao lên tấn công. Túy Lạc không thèm quay đầu lại đã chuẩn xác vung tay bắt được đầu rắn. Răng nanh phun độc âm trầm để lộ bên ngoài, rất dọa người nhưng hắn lại cười to: “Cái miệng này không biết nhét được bao nhiêu thứ vào nhỉ?”

“Ngươi có thể thử xem.” Thanh âm của Cửu Cữu mang theo tiếu ý.

Đang nói chuyện, Túy Lạc đột nhiên cúi thấp người xuống, tránh được công kích của một con mãng xà tinh. Hắn quay người lại, bắt lấy cánh tay của kẻ công kích, chỉ dùng vẻn vẹn một tay của mình đã bẻ gãy hoàn toàn tay phải của mãng xà tinh!

Đối phương bi thảm kêu một tiếng, biến về nguyên hình, không ngờ rằng hồ ly chính là đang chờ đợi thời khắc này. Dùng chân giẫm lên mãng xà, lại dùng tay phải nắm lấy cần cổ nó, trong chớp mắt nhét đầu mãng xà cực đại vào trong miệng con rắn hổ mang!

Tất cả xà tinh đều khiếp sợ đến ngây người, nhất thời dừng mọi hành động công kích, ngay cả hắc hồ cùng bạch lang đang mệt mỏi ứng chiến cũng sửng sốt.

Vung tay ném hai con rắn thống khổ xoắn vặn thành một cục ném trước mặt bè lũ xà yêu, Túy Lạc cười đến cuồng vọng, khí thế cao ngạo không thua kém Lang vương đứng bên cạnh: “Không nhét được nhiều lắm, lần sau thử với miệng mãng xà xem sao.”

“Ngươi…!” mặc dù xà tinh bản tính lạnh nhạt, nhưng chứng kiến đồng bạn thụ thương nghiêm trọng cũng không thể nào không tức giận. Một mãng xà tinh trong đó cắn răng ném vũ khí trong tay đi, biến thành một con trăn thật lớn. Các đồng bạn khác cũng bắt chước theo, chỉ trong một thoáng đã xuất hiện mười mấy cái miệng đỏ lòm rộng ngoác trong sân. Răng nanh lợi hại trong đêm đen ánh lên quang mang mơ hồ đáng sợ.

“Ta thế nào? Ta đương nhiên phụng bồi.” Túy Lạc cười, cũng biến về nguyên hình hắc hồ!

Vốn tưởng rằng kẻ ra tay ứng cứu là bạch lang, không ngờ là đồng tộc hắc hồ. Trừ Hồ vương Nhạn Linhra, tất cả hắc hồ đều kinh ngạc đến há hốc mồm. Một kẻ thân thủ khó lường như thế, đến tột cùng là thần thánh phương nào?

Mắt thấy ác chiến sắp sửa diễn ra, đột nhiên một tiếng hô từ sân sau truyền đến: “Vương!”

Túy Lạc nghiêng đầu nhìn, có chút giật mình.

Người mới đến chính là Chỉ Tích mà từ đầu tới cuối chưa hề xuất hiện.

Chỉ Tích là quân sư, không tránh được một thân đầy vết máu, thuộc hạ phía sau cũng đều có chút chật vật. Hiển nhiên là bọn họ cũng phải trải qua một hồi ác chiến. Chẳng qua là hai vị vương giả đứng đầu tộc đều ở phía trước nên bọn họ không đụng phải nhiều địch nhân lắm.

Chỉ Tích cũng đã nhìn thấy con hắc hồ đang đứng đầu chiến tuyến, trực tiếp giáp mặt với kẻ địch, hắn hoàn toàn sửng sốt. Hình dáng con hắc hồ này khá là lạ, cũng không giống hắc hồ đi theo bọn họ, rốt cục là kẻ nào?

“….Túy Lạc.” Nhìn ra được sự nghi hoặc của vị quân sư tộc mình, Hồ vương Nhạn Linh thấp giọng nói ra cái tên của một người mà gã suýt nữa đã quên.

Chỉ Tích mang vẻ mặt khó tin nhìn chằm chằm thân ảnh đã trở nên xa lạ kia, thiếu niên dương quang hăng hái trong trí nhớ dường như đã không còn tồn tại.

Túy Lạc xoay người lại, không tiếp tục nhìn đến người đã từng phản bội mình, cũng từng là người bằng hữu tốt nhất của mình. Nhưng hắn không phát hiện bản thân mình đã vô thức đào một cái hố nhỏ dưới móng vuốt.

Đáng tiếc nội bộ hỗn loạn không liên quan gì đến tranh chấp với ngoại giới. nhìn thấy cứu binh đến, xà yêu trái lại nhất trí với ý định bằng bất cứ giá nào cũng phải thoát ra ngoài, cho nên lại bắt đầu tổ chức công kích.

“Túy Lạc, chú ý phía trước. Ngươi đã không còn quan hệ gì với bọn họ. Có chết, cũng là ta chết cùng ngươi.” Cửu Cữu đứng bên cạnh hắn, kiên định nhắc lại lời thề.

Lỗ tai hồ ly run rẩy, rồi lại dựng thẳng lên.

Hỗn đản này thật đúng là biết nắm bắt thời cơ bắt mình phải lựa chọn. Trước đây còn có Chu Thanh Tà ở bên cạnh, khiến hắn còn có cớ lề mề. Lúc này đây, bên cạnh hắn chỉ có một người mà thôi, hắn đào đâu ra lý do để do dự nữa chứ?

Thế mà ai cũng nói hồ ly giảo hoạt, thế nhân thật sự rất bất công.

Gió đêm thổi tan mây đen trên bầu trời, tầm mắt từ từ rõ ràng, chỉ nghe thấy một thanh âm yếu ớt vang lên, hơn sáu mươi con xà yêu gần như xông về phía bọn họ cùng một lúc!

Nhanh như chớp, một con hắc hồ trong đám hắc hồ cùng bạch lang có phản ứng đầu tiên, nhảy vọt ra ngoài, một phát ngoạm lên đầu mãng xà, móng vuốt sắc bén lóe lên hàn quang, đồng thời công kích hai tròng mắt mãng xà! Mà Cửu Cữu cũng vung kiếm, không cần tốn nhiều công sức đã chém rơi đầu mãng xà.

Mãi cho đến khi thân thể đen tuyền ấy loang đầy xà huyết, mà hồ ly anh dũng đứng trên thi thể mãng xà, thẳng lưng quay đầu lại nhìn, Chỉ Tích mới lấy lại tinh thần, mang kiếm xông lên.

Biết rõ Lang vương một thân bạch y cùng hắc hồ thân mình loang lổ đầy xà huyết kia có lực chiến đấu vô cùng mạnh mẽ, nên xà yêu gần như lao hết về đây, vây xung quanh một lang một hồ. Những con bạch lang khác mặc dù muốn giải vây giúp vương nhà mình, nhưng cũng đành lực bất tòng tâm. Thân thể mệt mỏi đến độ tự thân khó bảo toàn, huống chi còn muốn xông lên chiến đấu. Trông thấy xà yêu bao vây Lang vương càng ngày càng nhiều, bọn họ chỉ có thể ký thác hy vọng nơi hắc hồ đang chiến đấu không biết mệt mỏi.

So với việc phải mất đi Lang vương trọng yếu của tộc mình, việc thừa nhận hồ ly năng lực kinh người này dường như đã không còn khó khăn như họ nghĩ.

Chỉ Tích che chở cho Hồ vương, nhận thấy xà yêu vây quanh tộc nhân hắc hồ tộc càng ngày càng ít, việc ứng phó cũng không đến nỗi trầy vi tróc vẩy nữa. Hắn mới đưa mắt nhìn về thân ảnh Túy Lạc đang chiến đấu. Mặc dù hai người họ vẫn chiếm thế thượng phong nhưng một đợt lại một đợt sóng công kích ập đến, không ít thì nhiều cũng khiến họ biến sắc.

Trong ánh mắt con hắc hồ ấy, là sự kiên định hắn chưa bao giờ thấy.

Chỉ Tích không nhịn được bước từng bước về phía trước, nhưng lại do dự quay đầu lại nhìn Nhạn Linh một chút.

Trước kia đẩy hắn xuống vực sâu, mình cũng góp phần. Mặc dù hắn cũng biết cái cớ hắn viện ra lúc bấy giờ mới nực cười làm sao, thế nhưng chuyện đã làm sai còn có thể quay đầu lại sao?

Nhạn Linhđối với tầm mắt của hắn có chút mất tự nhiên xoay mặt đi: “Ngươi đi đi.”

Thời gian ở chung với đệ đệ không dài, mà phần tình cảm này sau khi hắn rời đi cũng đã phai nhạt dần. Lý do mình leo lên vương vị đã không còn như lúc đầu. Lựa chọn của đệ đệ hồi ấy đã khiến mọi người thất vọng, giúp gã thuận lý thành chương mà vướp lấy vương vị. Nhưng lúc này khi đệ đệ đối mặt với xà yêu như khi xưa, cách xử lý đã hoàn toàn khác nhau, dường như hắn đã trưởng thành.

Túy Lạc vốn rất ưu tú, chỉ tiếc quá thiện lương. Hôm nay đối mặt với xà yêu, phần thiện lương này mặc dù không thay đổi nhưng hắn đã trở nên càng kiên định và dũng cảm hơn. Khí chất vương giả trời sinh mặc dù không lưu tâm nhưng cũng vô thức khiến các yêu quái ở đây sợ hãi tán thán.

Nếu đưa hắn về hắc hồ tộc, bản thân mình phải xử lý vị hắc hồ từng là thiếu chủ này như thế nào đây?

Chỉ Tích xông lên.

Lang vương đồng thời bị mấy con mãng xà bao vây công kích, Túy Lạc còn phải ứng phó với mấy con phúc xà. Không thể phân thân, móng vuốt lợi hại vừa mới đánh lui một con, một con khác đã ngoác miệng xông tới.

Con ngươi màu vàng kim của Lang vương dường như đã bị huyết sắc nhuộm đỏ, lộ ra sát khí khiến Chỉ Tích cũng phải thấy sợ hãi.

Một con mãng xà quấn lấy cánh tay phải của Lang vương, một con khác vươn lên tấn công phần vai y, một con nữa thì tấn công bắp chân y. Túy Lạc bên kia cảm giác nguy hiểm vội vàng liều mạng chấm dứt mấy con xà yêu vẫn quấn quít lấy mình, muốn chạy đến bên Cửu Cữu. Chỉ Tích vội vàng huy kiếm chém đứt nửa thân một con mãng xà quấn lấy Cửu Cữu, tiếc là đối phương nương theo nghị lực bản thân cuối cùng vẫn cắn được một phát lên bả vai Lang vương!

“Vương!” Các bạch lang khác kêu lên sợ hãi, Cửu Cữu không nhăn mặt nhíu mày lấy nửa cái, thấp giọng niệm một câu chú, cổ ba con mãng xà vướng víu hắn liền trướng lên, sau đó toàn bộ máu thịt nơi ấy phồng to và nổ văng bung bét!

Huyết nhục mãng xà bắn cả lên người Chỉ Tích, hắn trừng to hai mắt, ngây ngốc đứng tại chỗ.

Chết tiệt, tên này dám dùng khí chú! Đây chính là chú thuật tiêu hao thể lực nhất! Túy Lạc cắn răng biến về hình người, nhanh nhẹn giải quyết cho xong mấy con phúc xà, rồi vọt tới trước mặt Cửu Cữu.

“Ngươi muốn chết ở đây sao?” Túy Lạc kéo y qua, vừa giận dữ vừa lo lắng xem xét bờ vai y. Chết tiệt thật, vết thương không hề nhỏ chút nào, cũng may mãng xà không có nọc độc. Nhưng Cửu Cữu không những bị thương lại còn dám dùng đến khí chú, liệu rằng có thể chống đỡ được đến khi nào?

“Ta không sao đâu.” Cửu Cữu dùng miệng kéo tay áo của mình xuống, tùy tiện băng bó miệng vết thương lại.

Trong sân chỉ còn lại một con cự mãng, nhìn bộ dáng nó có vẻ là thủ lĩnh đám xà yêu. Ánh mắt Cửu Cữu trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm vào cự mãng, y dự định tốc chiến tốc thắng. Thế nhưng con hồ ly này lại ngăn cản y, hét lớn: “Ngươi ngoan ngoãn đứng yên một bên cho ta!”

Cửu Cữu sửng sốt, mà ngay cả Chỉ Tích bị hắn đẩy sang một bên cũng không có phản ứng.

“Chỉ Tích, nếu như ngươi cảm thấy nợ ta, vậy thì lần này hãy bảo vệ người này thật tốt. Từ nay về sau, bất kể oán hận gì cũng đều xóa bỏ.” Túy Lạc ném câu này lại rồi biến thành hắc hồ, nhảy ra ngoài.

Cái tên kiêu ngạo này, chẳng lẽ hắn vững tin rằng mình nợ hắn hay sao? Chỉ Tích khó có thể tin suy nghĩ.

Nhìn hắn triền đấu cùng cự mãng, thân ảnh kiêu ngạo không bao giờ chịu thua dường như từ lần đầu tiên thấy hắn cho đến bây giờ cũng không hề thay đổi. Vì sao khi ấy gặp gỡ xà vương vẫn còn mờ mịt, mà bây giờ lại có thể giẫm đạp lên hàng ngàn hàng vạn thi thể cũng không hề sợ hãi mà kiên định đến vậy chứ.

Cửu Cữu nhíu mày, khóe môi nhếch lên thành nụ cười khó nhận ra.

Hắc hồ dũng mãnh tại thời khắc mấu chốt cắn lên bụng mãng xà, móng vuốt lợi hại dùng toàn lực xuyên phá lớp vẩy rắn chắc. Sau khi loại bỏ được lớp vảy rắn, máu tươi bắt đầu phun ra, cự mãng cực lực quằn quại di chuyển thân thể, những tưởng hồ ly sẽ té xuống, nhưng Túy Lạc lại nghiêng người biến về nhân hình, móc chủy thủ ra đè chặt cự mãng mà hung hăng đâm xuống thất thốn của nó. Hắn dùng hết sức lực rạch một vết thật lớn trên cơ thể con cự mãng, nhất thời nội tạng đỏ tươi quay cuồng rơi ra, mùi tinh xú mãnh liệt bốc ra nhất thời ngăn mọi xao động của phúc xà.

Một con rắn bắt đầu lặng lẽ lui lại, theo sau đó là càng lúc càng nhiều con phúc xà tản ra bốn phương tám hương, nhanh chóng biến mất ở góc tối.

Nếu như hiện tại không có thi thể xà yêu chất đống trong sân, thì quang cảnh yên tĩnh đến dọa người này giống như chưa từng xuất hiện một thân ảnh xà yêu nào vậy.

Túy Lạc dựng người đứng thẳng dậy, toàn thân tựa như vừa trải qua một lần tắm rửa bằng máu rắn, tóc tai tán loạn, cánh tay, vạt áo, chủy thủ không ngừng nhỏ giọt chất lỏng màu đỏ, sát khí trong mắt dường như còn chưa tiêu tán.

Chỉ Tích thậm chí đã quên mình phải bảo vệ cho người khác, kinh ngạc nhìn chằm chằm sự thay đổi lớn lao trên người đã từng là hảo hữu này.

Chỉ có con hồ ly mạnh nhất mới có thể trở thành Hồ vương.

Hắn nhớ tới câu nói kia của Túy Lạc, rồi lại nghĩ tới cái cớ mình đã nói khi tuyệt tình rời khỏi hắn.

Rốt cục mình đã làm đúng hay sai?

Nhận thấy Túy Lạc đang đi về phía mình, Chỉ Tích không biết nên nói gì, nhưng đối phương lại nhìn về phía Lang vương bên cạnh hắn: “Này, ngươi sao vậy?”

Cửu Cữu hiển nhiên có chút mệt mỏi, nhưng y lại cố sức chống đỡ bản thân, miễn cưỡng nói: “Không có việc gì, chúng ta trở về đi.”

“Không có việc gì cái con khỉ!” Túy Lạc tức giận không thôi: “Mau biến về nguyên hình cho ta!”

Cửu Cữu lắc đầu, Túy Lạc nhanh nhẹn khum tay đặt lên trán y, thanh âm cứng nhắc hô thần chú: “Hiện nguyên hình” ….Kết quả đương nhiên là không được, hồ ly thẹn quá hóa giận quát: “Mau biến lại nguyên hình cho ta!”

Cửu Cữu không nhịn được cười khẽ, phối hợp với hắn biến về nguyên hình.

Túy Lạc vội ôm lấy Cửu Cữu đang bị thương, hung tợn quét mắt nhìn những con bạch lang khác: “Nội trong ba ngày không được đến quấy rầy !”

Chỉ Tích định nói gì đó, nhưng lại thôi.

“Ta không nợ hắc hồ tộc cái gì cả, hắc hồ tộc cũng không nợ ta. Ta sống rất tốt, những chuyện khác không cần nói nữa.” Túy Lạc không thèm nhìn lại mà nghênh ngang rời đi.

Hừ, muốn hắn trở về ấy à?

Không có hảo tửu, không có tự do, càng không có bạch lang ôm rất thoải mái này, tại sao phải trở về chứ?

Làm Hồ vương thì có gì đặc biệt hơn người?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio