Hắc Hồ Bạch Lang

chương 5

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nói là phải giúp đỡ nhưng rốt cuộc giúp thế nào chính Túy Lạc cũng không rõ ràng lắm. Tóm lại trước mắt, quan hệ Bạch Lang tộc cùng Hắc Hồ tộc là rất phức tạp, tùy tiện cho hắn tiến vào hồ cung chắc chắn sẽ gây nên sóng lớn. Vì vậy Túy Lạc quyết định tu sửa cái động trong núi này thành nơi ở tạm thời cho Cửu Cữu, chờ sau khi có chuyển biến tốt đẹp sẽ tìm cơ hội đưa y về lại bạch lang tộc để leo lên vương vị một lần nữa.

Gần đây thời gian Túy Lạc ở thác nước này càng lúc càng nhiều.

So với luyện tập chiến đấu cùng những người khác trong hồ tộc, Túy Lạc ngược lại thích đối chiến cùng tên xuất chiêu luôn lộ vẻ hung hăng sắc bén này hơn. Không hổ là lang, sự lãnh khốc trong máu so với hồ ly lớn hơn nhiều, cho nên đánh chiêu nào chiêu đấy giống như bằng bất kì giá nào cũng phải mang hết thảy chiêu thức xuất ra, mỗi chiêu đều mang theo mùi tanh sắc bén, mỗi chiêu mỗi thức đều làm cho tâm Túy Lạc vừa khiếp sợ lại vừa nhiệt huyết dâng trào.

Nếu so về pháp thuật thì hồ ly thông minh có thể thắng được một bậc nhưng nói tới quyền cước công phu, Túy Lạc mỗi lần bị áp chế trên mặt đất luôn tức giận đến phiếm hồng hai gò má.

Khuôn mặt tinh xảo của đối phương lúc này đang ở bên trên hắn, bao quát hắn, hai mắt không biểu lộ gì nhiều nhưng lại làm cho Túy Lạc bùng phát cảm giác y đang cười nhạo mình, cuối cùng hắn luôn giương nanh múa vuốt muốn phản công, kết quả lại bị đè trên mặt đất.

Rõ ràng là một con lang nhỏ gầy cư nhiên lại có khí lực lớn đến thế?! Lúc này, Túy Lạc tức giận cộng thêm xấu hổ nhìn chằm chằm Cửu Cữu như muốn tìm ra mánh khóe gì đấy.

Nhìn chăm chú hồi lâu, Túy Lạc đột nhiên phát hiện: khuôn mặt người này lúc lớn cực kì phù hợp với khẩu vị của mình.

Thân là một con hồ ly, nhất là một con hồ ly cô đơn yêu thích cái đẹp, Túy Lạc tự nhận thấy sự khủng hoảng của mình với cái đẹp đã đạt mức khó có thể tìm được một ai hợp ý, nhưng trước mắt đã có một tên hoàn toàn phù hợp với khẩu vị, tại sao mình một điểm cũng không hề phát hiện ra?

Túy Lạc vì bất ngờ với phát hiện của mình mà thất thần, quên mất bản thân đang đối chiến: “Đừng a!!!!” Một tiếng, khuôn mặt đã trúng một quyền. “Hỗn đản! Không phải đã nói không được đánh vào mặt sao?” Ôm lấy khuôn mặt sưng đỏ, hồ ly hai mắt phiếm lệ nói.

Cái mặt hắn vẫn tự hào mà bị phá hủy thì làm sao bây giờ?

Thế nhưng tên hại người lại cau mày, vẻ mặt rõ ràng muốn nói: “Rõ ràng là do ngươi nấn ná không chịu tránh còn gì?”.

Con lang đáng chết… Túy Lạc càng ngày càng thấu hiểu nguyên nhân vì sao hồ ly cùng lang không thể hảo hảo ở chung.

Nhưng một phát hiện làm thay đổi thái độ của hồ ly.

Vào một đêm nào đó trăng thanh gió mát trời ít sao, hồ ly đen lợi dụng bóng đêm chuồn vào trong sơn động, ý đồ áp dụng tuyệt chiêu các tiền bối truyền dạy: “Hái hoa”. Nhưng vào trong động rồi mới phát hiện nằm trên nhuyễn tháp là bạch lang đã hiện nguyên hình, không khỏi uể oải vạn phần. Hắn là thích mỹ nhân chứ không phải thích con lang đắc ý này. Con lang này dù có dễ thương với bộ lông trắng như tuyết thì cũng vẫn là lang, chung quy không thể mập hợp cùng một con hồ ly được a? Huống chi hai con đều là giống đực!

Lần đầu tiên thất bại, hồ ly biết được đánh lén ban đêm không hề có ý nghĩa gì hết.

Vì vậy lần thứ hai, hồ ly thừa dịp sau khi bạch lang tu luyện mệt đến mềm nhũn mà tiến vào. Lúc này, bạch lang vẫn ở hình người. Khuôn mặt tuyệt sắc vì mệt mỏi mà nhiễm một tầng phiếm hồng, hơn nữa vóc người so với hồ ly nhỏ hơn một chút, nhìn thế nào cũng thấy là một đối tượng hoàn mỹ cho hồ ly hái hoa lần đầu tiên.

Vì vậy trên mặt thiếu niên tuấn tú xuất hiên một nụ cười đãng cực kỳ không tương xứng với tuổi.

Đến ngồi bên cạnh Cửu Cữu, Túy Lạc cố ý nói câu: “Ngươi vẫn còn rất non nớt.”

Cửu Cữu đang nghỉ ngơi giương mắt nhìn hắn, cũng không để ý nhiều, chỉ thản nhiên trả lời: “Nên nói những lời này không phải là ngươi đi?”

Túy Lạc cưỡng chế khóe miệng co quắp, tiếp tục nói: “Muốn biết nguyên nhân ta nói những lời này không?”

“… Ngươi có âm mưu gì?” Lời này không phải chất vấn, mà là hỏi ngược lại.

Nói trúng tim đen. Túy Lạc cảm thấy người trước mắt nếu khóa miệng lại, chỉ chừa lại khuôn mặt đẹp kia thôi thì đúng là loại người mà hắn thích. Nhưng hắn sẽ không bỏ cuộc nửa chừng, đến cả lang cũng có dũng khí trêu chọc, con hồ ly này quyết không phải loại háo sắc có thể tưởng tượng được.”Ngươi đã làm loại sự tình này chưa?”

Cửu Cữu chỉ chăm chú nhìn hắn, chăm chú nhìn thẳng hắn, đồng tử màu vàng kim lộ ra tia nhìn đơn thuần. Đối với một kẻ ngay thẳng như vậy, Túy Lạc sinh trưởng trong một đám hồ ly giảo hoạt cảm thấy phi thường hứng thú.

Biết y không trả lời vì không biết rốt cuộc mình đang nói chuyện gì, Túy Lạc cười hắc hắc, vươn tay muốn chạm vào mặt y. Cửu Cữu vô thức né người không cho hắn chạm.

“Sách, ta chỉ muốn ngươi nhắm mắt lại.” Túy Lạc dù bất mãn nhưng dưới sự phòng bị của y, hắn cũng chỉ có thể giải thích.

Đối phương cau mày, không đáp lại. Túy Lạc có chút căm tức: “Ta có thể hại ngươi sao?” Nếu đã liên minh sao không muốn tin tưởng mình? Nói đến tính nghi ngờ, hồ ly hình như nặng hơn đi?

Nhìn nhau một hồi, Cửu Cữu rốt cục nhắm mắt lại, dựa vào động bích, chờ xem hắn ra hoa chiêu gì.

Hồ ly cười ngoác đến tận mang tai. Trước hết thưởng thức khuôn mặt mình ưa thích đã, sau đó dựa vào trí nhớ, từ từ hạ môi xuống chạm nhẹ vào môi y, tiếp đó bắt chước hình ảnh đã thấy trong phòng hồ ly trưởng thành, nhẹ nhàng hôn xuống.

Khi hai làn môi mềm chạm vào nhau, hồ ly chỉ cảm thấy đầu mình oanh một tiếng, tựa như có ai đập cho một cú từ bên trong, thân thể không khỏi chấn động. Sau một khắc, hắn đồng thời cảm thấy trên người Cửu Cữu truyền đến cảm giác cứng ngắc.

A, hỏng bét rồi, ai, làm thế nào tiếp tục đây.

Không hề ngờ rằng một tiếp xúc nhỏ cũng có thể gây nên kích thích lớn như thế, Túy Lạc cứng ngắc tại chỗ chỉ cảm thấy óc tê dại.

Chỉ là hôn môi thôi đã khiến chân tay mình luống cuống, kế hoạch ban đầu định tiến hành sau đó là “Vuốt ve nhẹ nhàng cho Cửu Cữu thất thần” tự nhiên vì chính mình chân tay vụng về mà hỏng bét. Mặc dù thâm tâm biết rõ: “Nếu thật sự không lui lại thì có thể bị người này giết chết”, nhưng Túy Lạc hoàn toàn không khống chế được động tác của mình, đầu lưỡi thậm chí vô thức tách răng đối phương ra, luồn vào trong.

A a, không xong rồi a, bản tính đãng không khống chế được rồi…

Vẻ mặt hồ ly vốn nên là hưởng thụ giờ phút này lại khá phức tạp, vậy mà thân thể lại không khống chế được tiến về phía trước, trong tiềm thức muốn được nhiều hơn…

Ô ô, phải làm thế nào bây giờ?

Lần thứ hai thất bại tựa hồ bức hắn vào hoàn cảnh gay go, Túy Lạc chỉ có thể trơ mắt nhìn Cửu Cữu sửng sốt hồi lâu chậm rãi mở mắt ra nhìn hắn, sau đó dùng ánh mắt lợi hại trừng trừng nhìn mình.

“Ngô!” Trái tim như bị hung hăng nện cho một cái, hồ ly lại càng hoảng sợ vội vàng đẩy y ra. Túy Lạc hoàn toàn mất đi khả năng khống chế hắn vẫn tự hào, lúc này mới phát hiện bản thân bị dọa đến độ cái đuôi lông xù cũng hiện nguyên hình, lông cũng bỗng nhiên dựng lên, cái đuôi gắng gượng dựng thẳng.

Không muốn mất thể diện, Túy Lạc vội vàng nghĩ biện pháp giải thích: “Ta, ta vốn là… Thứ này…”

“Ta đích xác chưa từng làm qua.”Cửu Cữu cư nhiên không có ra tay mà nghiêm túc trả lời vấn đề của hắn.

Túy Lạc muốn cười theo nhưng bản mặt quá mức cứng ngắc của hắn căn bản không thể miễn cưỡng coi như một nụ cười.

Những tưởng rằng được thong thả thở một hơi, không ngờ cổ áo lại bị một lực mạnh mẽ kéo lại. Túy Lạc há mồm, còn chưa kịp kêu ra tiếng miệng đã bị bịt lại.

Nụ hôn ấm áp ướt át mang theo sự bá đạo cùng sắc bén, Túy Lạc căn bản không dám hưởng thụ, chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn vào đôi mắt vàng kim gần trong gang tấc. Thấy trong đáy mắt y một tia đắc ý không khỏi nổi lên cảm giác xấu hổ cùng tức giận, muốn đẩy y ra nhưng lại bị đối phương sống chết kiềm chặt, không có ý định buông tha dễ dàng.

“Ân… ân…..” Đó là âm thanh kháng nghị bị giam trong miệng.

Hồi lâu sau Cửu Cữu rốt cục buông hắn ra, nhướn mày nhìn hắn. “Ta không thua, đúng chứ?”

Một hồ một lang đối mặt.

Túy Lạc rốt cục hoàn toàn minh bạch vì sao lang cùng hồ không thể nào chung sống tốt đẹp. “Cửu Cữu, ngươi chờ coi, ta sớm muộn gì cũng sẽ đánh bại ngươi!” Hắn nghiến răng nghiến lợi mang theo sự tức giận cùng xấu hổ nói.

Mà con lang vẻ mặt người chết này lại còn sờ sờ đôi môi có chút sưng đỏ, thản nhiên nói: “Vừa rồi lại học được một kỹ năng mới, đích thực là ta cần cảm tạ ngươi.”

Lời này tốt hơn hết là không nên nói!

Hồ ly tức giận đến nỗi sắp nổ tung nhưng lại nở nụ cười. Tốt lắm, lần sau, ta muốn dạy ngươi một kỹ năng thân mật hơn. Hỗn đản, ngươi cứ chờ coi!

Đây chính là sự thông minh của hồ ly. (=.=!!!)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio