Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

chương 115: đích nữ trở về (11)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edt: Mítt

“Nàng chính là sau này của ta, ta chính là tương lai của nàng.”

Những lời âu yếm êm tai ai cũng nói, nhưng Tô Vãn lại biết Tô Duệ chỉ thích đơn giản nói ra tâm ý của bản thân..

Giống như hắn có thói quen sủng cô, nhường nhịn cô, không ngại ở trước mặt cô vứt hết mặt mũi, cũng không ngại ở trước mặt cô bán ngốc manh, tất cả đều bởi vì hắn thích.... hắn thích cô, hắn thích sủng cô như vậy, bồi cô.

Tương lai……

Từ trước đến nay đối với Tô Vãn mà nói đó là hai chữ thật xa lạ, hiện tại cô cũng đã bắt đầu suy xét tương lai......

Mỗi một nhiệm vụ giả đều có cuộc sống của riêng mình, bọn họ không có khả năng vĩnh viễn sống trong nhiệm vụ, sống ở thế giới của người khác..

Thật ra Tô Vãn từ khi chân chính chấp nhận Tô Duệ, cô liền suy xét tương lai của bọn họ, bởi vì có yêu cùng hy vọng, nên tương lai cũng phá lệ làm người ta chờ mong……

Tô Duệ từ một bên vươn đôi tay ôm chặt Tô Vãn vào lòng..

“Tiểu Vãn, mấy ngày nay, ta rất nhớ nàng.”

Hắn gục đầu ở bên tai cô nhẹ nhàng nỉ non, hơi thở ấm áp thổi vào lỗ tai Tô Vãn, ngứa.

Tô Vãn không nói chuyện, nhưng lại theo bản năng hướng trong lòng ngực Tô Duệ nhích lại gần.

Tuyết rơi trắng tóc hai người, Tô Vãn nhịn không được bắt đầu tưởng tượng, nếu có thể như vậy cả đời, mãi cho đến khi đầu bạc, thật là tốt biết bao……

Như Tô Duệ đã nói về trù nghệ của đầu bếp Tấn Thân Vương phủ, chờ đến khi Tô Vãn cùng Tô Duệ từ trong viện trở về, nhà ăn đã đặt đầy một bàn đồ ăn.

Tô Vãn đối với trù nghệ của bản thân rất vừa lòng, nên đối với ăn, cô không bắt bẻ nhưng cũng không có chuyện tạm chấp nhận, bởi vì cùng nhau đi qua vài thế giới, Tô Duệ đối với khẩu vị của Tô Vãn cũng rất có hiểu biết, cho nên một bàn đồ ăn không có món nào mà Tô Vãn không thích ăn.

Văn Nguyệt vẫn luôn đứng ở phía sau Tô Vãn, lẳng lặng nhìn Tô Vãn cùng Tô Duệ ăn cơm, thời điểm ở Tĩnh Ninh hầu phủ Tô Vãn đều cùng Lưu thị ăn cơm, mỗi lần ở trên bàn cơm, nàng từ trước đến nay lúc ăn và lúc ngủ là không ồn ào, ăn cũng rất ít, nhưng hôm nay, nàng cùng Tấn Vương gia nói nói cười cười, hai người một bữa cơm ăn hơn một canh giờ, nhưng kỳ dị chính là, Văn Nguyệt đứng ở phía sau bọn họ lại một chút cũng không cảm giác được nhàm chán cùng buồn bực..

Có lẽ là bởi vì quá trình hai người kia ăn cơm nhìn quá mức ấm áp hài hòa, lại có lẽ bởi vì thời điểm bọn họ nhìn nhau cười, tình cảnh thật sự quá mức cảnh đẹp ý vui.

Văn Nguyệt không biết như thế nào biểu đạt tâm tình của mình, nàng chỉ là cảm thấy

.......

Quá xứng đôi!

Tiểu thư nhà mình cùng Tấn Vương gia ngồi ở nơi đó, rất có tướng phu thê.

Cái gì công tử Khánh Xuyên Hầu, cái gì Thẩm tướng quân, toàn bộ đều đứng sang một bên ~.

Thời điểm Tô Vãn từ Tấn Vương phủ đi ra, mặt trời vừa mới xuống núi, chân trời hồng hồng đem tuyết trên đường đều ánh lên sắc thái loá mắt, Tô Duệ vẫn luôn khoác áo choàng tiễn Tô Vãn đến cửa vương phủ, thẳng đến khi nhìn cô ngồi vào xe ngựa Tô gia, nhìn chiếc xe ngựa kia ở dưới hoàng hôn đi xa, Tô Duệ lúc này mới lưu luyến thu hồi ánh mắt..

“Chủ tử, bên ngoài gió lớn, vào đi thôi.”

Nội thị tổng quản ở một bên vẻ mặt quan tâm nhìn Tô Duệ, đôi tay đã thói quen tính nâng lên, đỡ cánh tay Tô Duệ.

Được rồi, mười mấy năm qua hắn đã có thói quen hầu hạ chủ tử bệnh tật ốm yếu nhà mình như vậy rồi, tuy rằng không biết vì sao chủ tử đột nhiên hết bệnh, nhưng mà thói quen nhiều năm không dễ sửa, hơn nữa lão tổng quản đã thành tinh, biết nơi này là cổng lớn vương phủ, bên ngoài không biết có ánh mắt của người khác hay không, hắn tự giác phải làm cho chu đáo.

“Khụ khụ.”

Tô Duệ giơ tay chống cằm ho khan hai tiếng, lúc này mới chậm rãi xoay người, bước chân thong thả trở về vương phủ, vào cửa, sắc mặt Tô Duệ lập tức lạnh xuống.

Mà lão quản gia ở một bên cũng lập tức thức thời lui ra phía sau ba bước, đem vị trí nhường cho ảnh vệ xuất quỷ nhập thần.

Hoàng thất của hoàng triều Đại Kình xưa nay có truyền thống bồi dưỡng ảnh vệ, những ảnh vệ này vì bảo đảm tuyệt đối trung thành nên từ nhỏ liền đi theo bên người chủ tử của mình, Tần Mục Ngôn bởi vì từ nhỏ thân thể suy nhược, lại là ấu tử của Hoàng Hậu, những hoàng tử khác bên người chỉ có hai ảnh vệ, mà bên người hắn ước chừng có tận bốn ảnh vệ, bốn ảnh vệ này danh hiệu phân biệt là....

Truy Phong, Truy Nguyệt, Truy Tuyết, Truy Vụ.

Truy Tuyết là nữ ảnh vệ duy nhất, am hiểu khinh công cùng dịch dung, Truy Phong có võ công cao nhất trong bốn người, cũng là người mà Tô Duệ phái đi âm thầm bảo hộ Tô Vãn.

Đến Truy Nguyệt, bởi vì hắn nhỏ tuổi nhất trong bốn người, cho nên mấy năm nay vẫn luôn đi theo bên người hầu hạ Tô Duệ, tùy thời mà đảm đương chức thị vệ, mã phu, sai vặt từng loại nhân vật, có thể nói là nhân tài toàn năng.

Ngày đó Tô Vãn nghe được âm thanh giống như tiếng trời ở bên ngoài xe ngựa kia, thật ra chính là đứa nhỏ Truy Nguyệt này.

Ảnh vệ cuối cùng là Truy Vụ, hắn am hiểu ám sát cùng dùng độc, bởi vì nguyên chủ là thanh niên yêu thích hoà bình, cho nên đứa nhỏ Truy Vụ nhà chúng ta luôn ở trong vương phủ vẫn chưa được dùng tới, ở trạng thái bán thất nghiệp.

Cũng may hiện tại Tô Duệ tới, Truy Vụ vẫn luôn buồn bực thất bại lập tức đã được trọng dụng, lúc này hắn được Tô Duệ phái ra kinh đô ám sát người nào đó ~

“Chủ tử.”

Truy Nguyệt đi theo bước chân Tô Duệ cùng vào thư phòng, vừa vào cửa, liền thấy được thân ảnh mảnh khảnh của Truy Tuyết.

“Đã trở lại?”

Tô Duệ ngước mắt nhìn Truy Tuyết một cái, lúc này thiếu nữ trước mắt cùng Thẩm Thanh Cẩm thoạt nhìn quả thực giống nhau như đúc.

Cảm giác được ánh mắt của Tô Duệ, Truy Tuyết biểu tình căng chặt, ngữ khí không tự chủ được có chút sợ hãi.

“Chủ tử, Truy Tuyết vô năng, lần này không gặp được Nhị hoàng tử điện hạ, thuộc hạ……”

“A.”

Tô Duệ cười lạnh một tiếng, nhấc chân đi đến trước người Truy Tuyết, ánh mặt lạnh xuống bình tĩnh nhìn nàng.

“Mệt cho ngươi không có nhìn thấy hắn, nếu thật sự thấy, cũng sẽ hỏng đại sự của bổn vương!”

“Vương gia?”

Truy Tuyết sửng sốt, theo bản năng ngước mắt, liền đối diện với đôi mắt không hề có độ ấm của Tô Duệ.

Một cái liếc mắt kia, giống như là có thể xuyên thấu trái tim nàng.

Truy Tuyết chỉ cảm thấy cả người rét run, sắc mặt trắng bệch, lại nói không ra một câu phản bác nào..

Thấy Truy Tuyết bị mình làm kinh sợ, nhưng rồi lại không biết đến tột cùng mình sai ở nơi nào, Tô Duệ nhịn không được hừ lạnh một tiếng.

“Thuật dịch dung của ngươi xác thật là thiên y vô phùng, nhưng ngươi cho rằng Tần Việt hắn là người bình thường sao? Với một thân sát khí này của ngươi, bổn vương ở khoảng cách mười mét cũng có thể cảm giác được, ngươi nghĩ Tần Việt bị mù?”

Một người dung mạo có thể cải trang, động tác ngữ khí đều có thể bắt chước, nhưng là hơi thở thì sao?

Ngụy trang giả không biết thu liễm hơi thở, là thất bại duy nhất của ngụy trang giả.

Nghe được Tô Duệ nói, Truy Tuyết sắc mặt đại biến, sau đó, cả người không chút do dự liền quỳ rạp xuống đất...

“Thuộc hạ biết tội, thỉnh Vương gia trách phạt!”

Trách phạt?

Đổi lại là trước kia Tô Duệ sớm đã đem người chọc tới mình băm ra cho chó ăn.

Hiện tại, Tấn Vương phủ không có người để dùng, hắn cũng chỉ có thể cố gắng tạm chấp nhận mấy ảnh vệ này.

“Đây là lần đầu tiên, bổn vương tha ngươi một mạng, ngươi trở về cần luyện tập thêm, nếu không thể đem hơi thở của mình luyện đến có thể thu phóng tự nhiên, thì không cần lại đi ra ngoài nữa!”

Phân phó xong, Tô Duệ có chút bực bội vẫy vẫy tay, Truy Tuyết lập tức như được đại xá đứng dậy cáo từ.

Đợi cho Truy Tuyết rời đi, Tô Duệ bắt đầu ngồi ở án thư lật xem thẻ tre, chỉ là hắn vẫn luôn chưa có biện pháp tập trung tinh thần, trong lòng vẫn luôn nghĩ đến chuyện của Tô Vãn.

“Truy Nguyệt, Truy Phong làm sao còn chưa trở về?”.

Nếu Tô Vãn về tới Tĩnh Ninh hầu phủ, Truy Phong hẳn sẽ trở về thông báo. Hiện tại còn chưa có trở về, chứng minh Tô Vãn còn ở trên đường đi?

Nhưng là Tấn Thân Vương phủ cùng Tĩnh Ninh hầu phủ đều ở vị trí trung ương của đế đô, trên thực tế khoảng cách cũng không quá xa.

Có thể là trên đường xảy ra chuyện gì hay không?

Ví như nói gặp Thẩm Ngọc Thư gì đó……

Tưởng tượng đến đây, ánh mắt Tô Duệ lại lạnh vài phần.

“Truy Nguyệt, bổn vương gần đây cũng không có chuyện gì, ngươi nếu nhàn rỗi thì đi Khánh Xuyên hầu phủ nhiều một chút, giúp bổn vương nhìn Thẩm Ngọc Thư!”

Truy Nguyệt:……

Đối với Vương gia nhà mình tính tình trẻ con thế này Truy Nguyệt cũng hết chỗ nói rồi……

~~~~~

Vì anh ghen ghen ghen ghen mà.. ~~~

Tô tướng quân suốt ngày tự mình muốn ăn dấm

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio