Edt: Mítt
Từ sau đại hôn của Tô Vãn cùng Tô Duệ tin tức về hai người vẫn luôn là tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người ở đế đô.
Bởi vì ngày đại hôn phương thức đón dâu của Tấn Thân Vương quá soái khí, làm cho từ đây về sau giới quý tộc đế đô kết hôn đều vứt bỏ kiệu hoa, tất cả đều chuẩn bị cho tân lang tân nương ngồi chung một con ngựa.
Cái gì? Ngươi nói ngươi phải dùng kiệu tám người nâng nâng ta vào cửa?
Ngươi nhất định là không yêu ta, tuyệt đối là không yêu ta! Ngươi nếu thật sự yêu ta nên cùng ta ngồi chung một con ngựa, thân mật khăng khít……
(Lại là trend của của Tô tướng quân. Rõ khổ:))))).)
Trong lúc vô tình dẫn dắt trào lưu kết hôn mới ở đế đô của phu thê Tô thị, hiện giờ tân hôn yến nhĩ cũng không biết tình huống bên ngoài như thế nào, từ khi tân hôn đến ba ngày sau Tô Vãn hồi môn, hai người liền rất ít lộ diện, đại đa số thời gian, hai người đều là ở trong vương phủ nghe một chút khúc nhi, tâm sự trời đất, thời điểm nhàm chán liền đến trân thú trong vườn chà đạp một chút Đại Bạch đã phì thêm một vòng, mà vị mỗ hoàng thất cô nhi ngay từ đầu ở nhờ trong Tấn Vương trong phủ một lòng muốn ám sát bệ hạ đã sớm bị Tô Duệ vứt đến Cửu Tiêu vân ngoại……
Đảo mắt liền đến tháng ba, thời tiết bắt đầu dần dần ấm lại, tháng ba đúng là mùa đào liễu, hậu viện Tấn Vương phủ cũng có mấy cây đào nở hoa, thấy năm nay hoa đào nở thật kinh diễm, Tô Vãn nhịn không được tán thưởng vài câu, mà lời Tô Vãn nói không biết như thế nào truyền tới tai Tô Duệ, không bao lâu Vương gia nhà chúng ta liền sai người đem một mảnh rừng đào ở vùng ngoại ô kinh thành tất cả đều nhổ đem trồng ở biệt viện vương phủ.
Một cái tam viện to lớn như vậy, mà ở đình viện đều đầy cây hoa đào nở rộ.
Từ đây ở đế đô lại nhiều một đoạn giai thoại về tình yêu của Tấn Vương, mà ở từng người trong phủ miêu tả, nhóm danh môn công tử cùng quý nữ tới mùa xuân về hoa nở vốn là ngo ngoe rục rịch, biết được biệt viện Tấn Vương phủ có đầy cây đào, giống như đào hoa tiên cảnh, có người bắt đầu tâm viên ý mã muốn ở cảnh đẹp như thế tình cờ gặp gỡ một đoạn tình yêu lãng mạn như phu thê Tấn Vương.
Vì thế dưới một chúng hoàng thân quốc thích khuyến khích, thế tử Hà Nam vương Tần Tường tự mình tới Tấn Vương phủ bái kiến, hắn uyển chuyển dò hỏi ý tứ của Tô Duệ cùng Tô Vãn.
Biết những quyền quý công tử muốn ở đầu xuân vào tham quan biệt viện vương phủ, Tô Duệ bản năng không thích, những hoa đào đó là hắn chuẩn bị cho Tô Vãn, sao lại có thể tùy tiện cho người khác nhìn chứ, cũng may Tô Vãn thật ra rất thích náo nhiệt, cuối cùng vẫn là do Tô Vãn quyết định chuyện này.
Vì thế, tin tức Tấn Vương phi ở biệt viện hoa đào tổ chức xuân viên bắt đầu ở đế đô lan truyền nhanh chóng……
Từ sau khi Tô Vãn gả vào Tấn Thân Vương, Khánh Xuyên hầu phủ liền ở trong triều tao ngộ các phương diện chèn ép, mà Thẩm Ngọc Thư cũng bởi vì ngày đại hôn xúc động hành sự, mà bị bệ hạ trách phạt đình chỉ tất cả quân vụ ở trong phủ đóng cửa ăn năn.
Hiện giờ Khánh Xuyên hầu phủ cùng một năm trước đã có quá nhiều khác biệt.
Thẩm Ngọc Thư bị Tô gia từ hôn, Thẩm Thanh Cẩm cũng bởi vì chuyện ngày trừ tịch làm cho thanh danh bị quét rác.
Khánh Xuyên hầu Thẩm Triệt lần đầu tiên đối với con vợ cả cùng đích nữ thất vọng rồi, hắn từ đầu tính toán thừa dịp Thẩm Thanh Cẩm tuổi trẻ mạo mĩ, vì nàng tìm cái nhà tốt để gả đi, như vậy mình ở trong triều cũng có thể nhiều thêm một phần trợ lực, đáng tiếc Thẩm Thanh Cẩm hiện giờ đã bị rất nhiều quý tộc ghét bỏ, ngay cả Ngũ hoàng tử Tần Đình trước kia vẫn luôn đối với Thẩm Thanh Cẩm có hảo cảm gần đây cũng rất ít ra vào Thẩm phủ.
Tất cả điều này đều làm Thẩm Triệt cảm thấy sốt ruột, cũng may hắn cùng Dư thị còn có một nữ nhi là Thẩm Thanh Dao, Thẩm Thanh Dao hiện giờ cũng tới tuổi gả đi, Thẩm Triệt vẫn luôn vì nàng tìm kiếm người xứng đôi, mà lúc này đây Tấn Vương phủ tổ chức xuân viên, đối với Thẩm Thanh Dao mà nói đúng là một cơ hội hiếm có.
Thiệp mời xuân viên của Tấn Vương phủ đối với các thiên kim khó cầu, Tô Vãn cũng căn cứ theo ký ức nguyên chủ, mời những quý tộc ở đế đô mà nàng quen biết, mà thời điểm phát thiệp mời cho Thẩm gia, Tô Vãn chỉ phát một tấm, không ngoài dự đoán của Tô Vãn, người tham dự của Thẩm gia quả nhiên là nhị tiểu thư Thẩm Thanh Dao.
Từ lúc bị thương ở hậu cung, Thẩm Thanh Dao liền thu liễm không ít, nàng cùng Dư thị đều là người thông minh, sau khi nhận thấy được “Mưu đồ gây rối” của Thẩm Thanh Cẩm, hai mẹ con làm bất cứ chuyện gì đều phi thường cẩn thận, rất sợ bị Thẩm Thanh Cẩm bắt được bím tóc.
Lần này ở biệt viện hoa đào, Thẩm Thanh Dao vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, biểu hiện đặc biệt ngoan ngoãn dịu dàng, mà ngụy trang như vậy, thật đúng là được vài vị công tử ưu ái.
Thấy Thẩm Thanh Dao cùng một vị hoàng tộc thân thiết nóng bỏng, Tô Vãn bất động thanh sắc cười....
Ghen ghét sẽ làm người ta điên cuồng, một nữ nhân ghen ghét sẽ là như thế.
Kiếp trước Thẩm Thanh Dao bởi vì vẫn luôn đố kỵ mệnh mình không tốt so với đích tỷ, mới có thể không từ thủ đoạn trăm phương ngàn kế hại chết Thẩm Thanh Cẩm.
Mà một đời này, Thẩm Thanh Cẩm mắt thấy Thẩm Thanh Dao một ngày so một ngày quá tốt, nàng lại sẽ như thế nào?
Khánh Xuyên hầu phủ, bên trong hậu viện....
Thẩm Thanh Cẩm xanh cả mặt nhìn chằm chằm gương đồng, gần đây nàng thường xuyên sẽ bị ác mộng làm bừng tỉnh, ở tràng ác mộng kia nơi nơi đều là tiếng khóc trẻ con còn có lửa lớn vô biên vô hạn, ở trong mộng nàng tìm không thấy đường ra, chỉ có thể lại lần nữa sống sờ sờ bị thiêu chết.
Kiếp trước tất cả còn rõ ràng trước mắt, chính là……
Thẩm Thanh Cẩm không tự chủ được nắm chặt nắm tay, nàng cho rằng nàng trọng sinh thì tất cả đều có thể dựa theo tưởng tượng của mình mà phát triển, nhưng một đời này tất cả đều không giống nhau.....
Ngọc Như không còn nữa.
Tô Vãn từ bỏ đại ca gả cho Tấn Thân Vương thành Vương phi.
Mà đại ca hắn…… hình như vẫn luôn hiểu lầm mình mà không chịu lại cùng mình thân cận.
Thẩm Thanh Dao tiện nhân kia tại một đời này lại càng thêm thông minh cùng cẩn thận, mình cơ hồ rất khó bắt được nhược điểm của nàng ta cùng Dư thị……
Tất cả không biết bắt đầu từ khi nào thoát ly khỏi khống chế của Thẩm Thanh Cẩm, duy nhất một người làm nàng cảm thấy an tâm, có lẽ, cũng chỉ có người kia?
Ánh mắt Thẩm Thanh Cẩm có chút hoảng hốt, nàng lại nghĩ tới ngày ấy thời điểm mình ở trong một mảnh lạnh băng cứng đờ khôi phục ý thức, ánh mắt nam nhân kia thâm trầm quan tâm.
Nhị điện hạ, Tần Việt.
Thẩm Thanh Cẩm cùng hắn cũng không có bất luận giao thoa gì, nhưng ngày đó là hắn không màng tất cả cứu nàng té trong động băng.
Hơn nữa, ngày đó, ánh mắt hắn nhìn mình quá mức thâm trầm mê người, làm Thẩm Thanh Cẩm không tự chủ được có chút động tâm……
Xuân viên sau khi kết thúc, đế đô lại rơi một cơn mưa nhỏ, đây là trận mưa xuân đầu tiên của năm nay, một chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá ở trên phố chậm rãi mà đi, ở thời điểm đi ngang qua cửa lớn Khánh Xuyên hầu phủ, bức màn của thùng xe bị người xốc lên, lộ ra một khuôn mặt tuấn lãng.
Tần Việt ngơ ngẩn nhìn bảng hiệu Khánh Xuyên hầu phủ bị mưa bụi che dấu có chút thấy không rõ lắm, không biết sao lại nghĩ tới một ngày đầu mùa đông của năm trước, ngày đó hắn phụng mệnh ra kinh làm việc, kết quả ở nửa đường lại gặp được một thích khách đứng đầu, ám vệ bên người bị thiệt hại một người, ám về khác còn dư lại bên cạnh Tần Việt liều mạng che chở cuối cùng cũng chạy thoát ra ngoài, nhưng hai người trên đường đào vong cuối cùng vẫn thất lạc.
Lúc ấy Tần Việt cũng bị trọng thương, ngày đó hắn thật sự cho rằng mình muốn chết ở nơi hoang sơn dã lĩnh, kết quả một cái thanh y thiếu nữ từ trên trời giáng xuống, đem hắn từ bên bờ sinh tử kéo lại.
Khi đó, Tần Việt bị thương ý thức mơ hồ, nhưng hắn vẫn thấy được mặt của thiếu nữ kia thay thuốc băng bó cho mình cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi chiếu cố mình.
Nàng là…… Thẩm Thanh Cẩm.
Có đôi khi, động tâm chỉ là trong nháy mắt ngắn ngủn như vậy.
Ở trước khi Tần Việt hoàn toàn mất đi ý thức, hắn mơ mơ hồ hồ nhìn thấy ánh mắt Thẩm Thanh Cẩm ôn nhu thần sắc nghiêm túc chuyên chú băng bó miệng vết thương cho mình, khi đó nàng cúi người ở đỉnh đầu hắn, ngọn tóc nhu thuận nhẹ nhàng đảo qua mặt Tần Việt.
Cái nhẹ nhàng đảo qua kia, cũng quét tới tâm hắn.
Xe ngựa ngừng ở ngoài cửa Khánh Xuyên hầu phủ trong chốc lát, cuối cùng Tần Việt vẫn buông màn xe, phân phó mã phu quay đầu trở về vương phủ của mình.
Mưa, càng lúc càng lớn.
Thiếu nữ một thân hắc y, lẳng lặng đứng ở giữa trường phố, một đầu tóc đen đã bị nước mưa xối ướt, nàng lại chưa cảm giác được vẫn đứng ở tại chỗ, ngơ ngác nhìn phương hướng xe ngựa Tần Việt rời đi.
“Truy Tuyết, trở về đi, nhiệm vụ của ngươi đã kết thúc.”
Phía sau một cái giọng nam khàn khàn thấp thấp truyền đến, giữa mưa bụi màu xanh một thân ảnh như ảo mộng dần dần ở bên cạnh Truy Tuyết ngưng tụ thành một người.
“Truy Vụ.”
Truy Tuyết quay lại đầu, bình tĩnh nhìn nam tử bên cạnh mình.
“Ta không đủ tư cách làm ám vệ, ta……”
Ta đối với mục tiêu nhiệm vụ của mình…… Động tình.
Truy Tuyết cười cười, cũng không có đem câu nói kia nói ra, một khi nói ra, nàng thật sự không có biện pháp quay đầu lại..
Quy củ của Tấn Vương phủ, kẻ phản bội phải chết.
Tuy rằng yêu người không nên yêu, nhưng, Truy Tuyết lại trước sau ghi nhớ sứ mệnh cả đời này của mình....
Bảo hộ Vương gia, mệnh Vương gia còn quan trọng hơn cả mệnh của mình.
Mệnh nàng, nhân sinh nàng vốn không thuộc về chính mình, như vậy, nàng lấy cái gì đi hy vọng tình yêu xa vời?
Ám vệ, ám chi hộ vệ, cả đời chỉ xứng sinh hoạt ở âm u, vĩnh viễn không có biện pháp đứng ở dưới ánh mặt trời……
~~~~~~
Hịu hịu, ta ship cặp Tuyết - Việt..
Tội chị Tuyết
=(( các nàng cho ta hẹn lại chương cuối vào sáng mai. Mãi êuuu ️️️️