Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

chương 213: thuật sĩ mạnh nhất (6)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edt: Mítt

~~~~~~~~

Thời điểm Tô Vãn lần nữa khôi phục ý thức đã là hai ngày sau.

Cô mở mắt ra liền phát hiện mình đã rời khỏi biệt thự Tô gia, lúc này đang nằm trên một chiếc giường thật xa lạ.

Đây là một căn phòng rất đơn sơ, căn phòng này so với phòng ngủ của Tô Vãn nhỏ hơn không ít, hơn nữa trong phòng chồng chất một ít đồ vật lung tung rối loạn vừa nhìn liền biết đây là phòng của một nam nhân.

“Cô tỉnh?”

Lúc này, một giọng nam lạnh băng bỗng nhiên ở đỉnh đầu Tô Vãn vang lên.

Cô vừa nhấc đầu liền nhìn thấy lão quỷ từ trên trần nhà bay xuống, hắn vẫn mặc bộ quần áo tối hôm kia, kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen, mặc ở trên người gầy ốm của thiếu niên có chút không hợp.

“Lão quỷ?”

Tô Vãn nhẹ nhàng lên tiếng, ánh mắt bình tĩnh nhìn thiếu niên trước mặt mình.

Hắn mặt mày thanh tú, thoạt nhìn cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, bạn đừng nhìn hắn thoạt nhìn trẻ tuổi non nớt, trên thực tế thiếu niên này được xưng là “Lão quỷ”, là vương của đàn quỷ Nam Thành, hắn đã tồn tại trên thế giới này thật lâu, lâu đến chính hắn cũng không nhớ rõ mình lớn bao nhiêu, thậm chí hắn cũng đã quên chính mình là ai.

“Lão quỷ” chính là danh hiệu hắn tự lấy cho bản thân mình.

“Cô quen biết tôi?”

Lão quỷ bay tới trước người Tô Vãn, ngồi ở mép giường, ngưng con ngươi màu xám nhìn đôi mắt Tô Vãn.

“Tôi không quen biết ông, nhưng, tối hôm qua hồng y nữ quỷ kia kêu ông như vậy.”

Tô Vãn lắc lắc đầu, tư liệu về lão quỷ, là do cô từ nguyên nhiệm vụ cốt truyện mới biết đến, nguyên cốt truyện có tồn tại một con quỷ như vậy.

Chỉ là ở tư liệu Tô Vãn biết cũng chỉ nói sơ qua ở Nam Thành có một con quỷ vương kì quái chiếm cứ, cuối cùng hắn còn bị Tuân Nhiên Đô đánh đến hồn phi phách tán……

“Cô không quen biết tôi, nhưng tôi lại quen biết cô, Tô Vãn.”

Lão quỷ nhìn Tô Vãn, đôi mắt màu xám hiện lên một tia ánh sáng kỳ dị.

Thấy Tô Vãn vẻ mặt mờ mịt, lão quỷ nhịn không được giơ tay, một cái thủy kính lập tức huyễn hóa ra trước mặt Tô Vãn.

Tóc dài của Tô Vãn lập tức không gió tự bay, ở dưới tóc mái nhỏ vụn của cô, một viên chu sa màu đỏ như ẩn như hiện.

Đây là cái gì?

Tô Vãn từ thủy kính lão quỷ huyễn hóa ra thấy được viên chu sa trên trán mình, còn có lúc này trên người mình mặc một bộ sườn xám màu xanh lá thời dân quốc, cô nhịn không được thay đổi ánh mắt.

“Viên chu sa kia, là khế ước linh hồn của tôi và cô. Tô Vãn, cô thật sự nghĩ không ra sao?”

Ngữ điệu lão quỷ trở nên có chút ôn nhu: “Kiếp trước, cô đã đáp ứng với tôi, đời này ở bên cạnh tôi.”

Tô Vãn:……

Kiếp trước là cái quỷ gì vậy?

“Đây, cô xem, đến quần áo năm đó tôi cũng đã mặc vào.”

Lão quỷ sửa sang lại kiểu áo Tôn Trung Sơn trên người mình một chút.

“Còn có bộ sườn sám này kiếp trước cô thích mặc nhất, mấy năm nay tôi vì cô mà bảo quản thật tốt.”

“Từ từ, chờ một chút.”

Tô Vãn bình tĩnh một chút tâm tình rối loạn của mình, vẻ mặt nghiêm túc nhìn lão quỷ.

“Ông nói tôi và ông kiếp trước có ước định? Kiếp trước tôi hẳn cũng là một con người, mà ông…… Khi đó hẳn đã sớm là một con quỷ đúng không?”

Nghe Tô Vãn nói, lão quỷ trầm mặc một lát.

“Đúng vậy.”

Hắn thở dài một tiếng, trên mặt mang theo vô tận cô đơn cùng tang thương.

“Tôi là một cô hồn dã quỷ phiêu đãng vô số năm trên thế giới này, mấy năm nay tôi cũng gặp qua rất nhiều người đuổi ma, còn có đạo sĩ bắt quỷ, săn quỷ yêu ma, còn có những người có thể thấy quỷ hồn tồn tại, mọi người không phải muốn giết tôi, thì cũng muốn bắt tôi, dư lại những người khác tất cả đều sợ hãi tôi, chỉ có cô là không giống vậy. Cô thấy được tôi, nhưng cô lại không sợ hãi tôi, cô nguyện ý thân cận với tôi, nguyện ý dạy tôi đọc sách biết chữ, cô còn đặt tên cho tôi. Cô là một cô gái tốt bụng thiện lương xinh đẹp nhất trên đời này, nhưng bọn họ…… Bọn họ đều nói cô là người xui xẻo, bọn họ đều đáng chết, tất cả đều đáng chết!”

Nói đến chỗ kích động, hồn phách của lão quỷ bắt đầu kích động tản ra từng đợt sương mù màu đen, mắt thấy hắn muốn hiện nguyên hình, Tô Vãn lập tức lên tiếng: “Ông đừng kích động, ông phải bình tĩnh! Những chuyện đó đều đã qua, đều đã qua.”

Rất rõ ràng ở cái niên đại kia, người có thể nhìn thấy quỷ âm dương, đều được gọi là “Người xui xẻo”, mà kết cục của bọn họ đại đa số đều vô cùng bi thảm.

Tô Vãn có thể tưởng tượng được, thiếu niên tịch mịch mấy trăm năm thật vất vả gặp được một cô gái tâm địa thiện lương mà mình ái mộ, chuyện xưa của hai người nhất định là vừa tốt đẹp mà vừa làm cho người ta hoài niệm.

Đáng tiếc, người quỷ thù đồ, bọn họ kiếp trước không cách nào ở bên nhau.

Hơn nữa……

“Lão quỷ, có lẽ tôi lớn lên rất giống cô ấy, nhưng thật ra trong lòng ông hiểu rõ, tôi không phải cô ấy.”

Tô Vãn nâng đôi mắt, nghiêm túc nhìn đôi mắt lão quỷ.

"Cô phải! Cô chính là Tiểu Vãn của tôi, cô sao có thể không phải cô ấy chứ? Cô rõ ràng lớn lên giống cô ấy như đúc, đến tên cũng giống nhau.”

Nghe Tô Vãn nói, màu mắt lão quỷ chợt lóe, hắn thúc giục linh lực của mình, toàn bộ căn phòng đều đang vặn vẹo, chỉ trong chốc lát, toàn bộ căn phòng liền từ phòng ngủ hiện đại biến thành khuê phòng cận đại cổ hương.

Nơi này là……

Tô Vãn như có cảm giác quay đầu, chỉ thấy trước lưu li kính sáng ngời, một thiếu nữ từ tướng mạo đến quần áo đều giống mình như đúc, đang lẳng lặng trang điểm trước gương.

Trên mặt cô ấy vô bi vô hỉ, một đôi mắt xinh đẹp không có bất kì thần thái gì.

“Phanh!”

Cửa phòng đột nhiên bị một đám người đẩy ra, bọn họ hùng hổ vừa đi vào vừa ồn ào ——

"Người xui xẻo! Đều là ngươi sai!”

“Là ngươi hại chết mọi người! Ngươi đáng chết!”

“Thiêu chết cô ta! Thiêu chết cô ta!”……

Tiếng ồn ào rối loạn ở ngay bên tai, Tô Vãn lẳng lặng nhìn, nhìn thiếu nữ mặc sườn xám màu xanh lá không hề có sức phản kháng bị người ta kéo ra khuê phòng.

Cảnh tưởng trước mắt biến đổi, dưới màn trời đen nhanh, có một đám lửa đang hừng hực thiêu đốt.

Thiếu nữ bị gắt gao cột vào một cây thiết trụ thô cứng, ở dưới chân cô ấy đang bốc lên một ngọn lửa hừng hực.

Ánh lửa, chiếu rọi lên khuôn mặt tà ác dữ tợn của những người đó, thiếu nữ vẫn trước sau như một bình tĩnh.

“Tiểu Vãn.”

Không biết từ khi nào có một thiếu niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen xuất hiện ở bên cạnh đống lửa.

Thiếu nữ vẫn luôn không có bất kì thần thái gì hai mắt đột nhiên sáng ngời, sau đó cặp con ngươi kia lại hiện lên một tia hoảng hốt nôn nóng.

“A sơ, anh đừng tới đây! Anh đừng tới đây!”

Thiếu niên hầu như không nghe được kêu gọi của thiếu nữ, hắn đi từng bước đến trước ngọn lửa kia, nơi đi đến, những liệt hỏa đó đều tránh lui ba phần.

“Tiểu Vãn, anh tới cứu em.”

Đi đến trước người thiếu nữ, thiếu niên mỉm cười giơ tay cởi dây thừng trên người cô ấy ——

“Nghiệp chướng! Chờ ngươi đã lâu!”

Ở ngay lúc này, phía sau hắn đột nhiên có một trận kình phong đánh úp lại.

Thân hình thiếu niên cương tại chỗ, hắn không thể động đậy, nhưng vẫn hướng về phía thiếu nữ mỉm cười.

“Tiểu Vãn đừng sợ.”

“A sơ, dây thừng này là……”

Thiếu nữ lúc này cũng phát hiện không đúng, thì ra dây thừng trói chặt cô có cất giấu phù chú định thân.

Mắt thấy đạo sĩ đuổi quỷ phía sau mang theo pháp khí kim quang đâm thẳng đến, thiếu nữ đột nhiên nhón mũi chân ở trên môi thiếu niên nhẹ nhàng hôn một chút, giây tiếp theo, cô ấy liền dùng thân thể của mình, giúp hắn chặn bảo kiếm nghênh diện mà đến kia.

Máu tươi, che kín tầm mắt hắn, máu mang theo linh lực, làm Định Thân Chú trên dây thừng lập tức mất đi tác dụng.

“Không!”

Thiếu niên thét dài một tiếng, toàn bộ nhà cửa đều run rẩy.

“Vì sao, Tiểu Vãn, vì sao?”

“Em rất mệt, A Sơ, em không muốn trở thành gánh nặng của anh. Chúng ta kiếp sau, kiếp sau gặp lại đi!”

Kiếp sau?

Người nếu có hồn, có thể chuyển thế đầu thai, tự nhiên còn có kiếp sau, nhưng cô ấy bị pháp khí của đạo sĩ gây thương tích, đã hồn phi phách tán, làm sao còn có kiếp sau?

Tận mắt nhìn thấy cô ấy ở trong lòng ngực mình mất đi hơi thở cuối cùng, quanh thân thiếu niên bị một đoàn hắc khí bao phủ.

Hắn, bị chọc giận.

Một đêm này, toàn bộ nhà cửa bị một mảnh minh hỏa màu đen đốt cháy hầu như không còn, không một người sống.

“Ngô thê Tô Uyển nơi táng thân.”

(ta thấy thường trên bia mộ người ta hay để vậy nên ta k edit câu này, ta thấy trong phim kiếm hiệp cũng k dịch ra mấy câu trên mộ nên ta để nguyên nhé)

Ngày thứ hai, trên một đống phế tích bị thiêu hủy trống rỗng xuất hiện một phần mộ mới tinh, trên mộ bia có khắc này một hàng chữ này.

Đỏ như máu tươi.

Thì ra, cô ấy tên Tô Uyển, mà không phải Tô Vãn.

~~~~~~~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio