Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

chương 223: thuật sĩ mạnh nhất (16)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edt: Mítt

~~~~~~~

Tô Vãn và Tô Duệ từ Mao Sơn đi xuống, mặt trời đã xuống núi.

“Nếu không ở dưới chân núi ngủ một đêm?”

Thấy sắc mặt Tô Duệ vẫn luôn không tốt, Tô Vãn nhịn không được đề nghị một câu.

Hôm nay khí sắc Tô Duệ thoạt nhìn thật sự quá kém, không biết có phải bởi vì tối hôm qua lăn lộn quá tàn nhẫn hay không, làm cho dương khí trong thân thể hắn tán quá nhiều? Đờ mờ, đây cũng không phải là điều cô có thể khống chế nha ~

“Cũng được.”

Nghe Tô Vãn nói, Tô Duệ gật gật đầu, đối với lời vợ mình nói, hắn trước nay đều không phản đối.

Trên núi dưới núi giống như là hai thế giới hoàn toàn bất đồng, dưới Mao Sơn là một thành thị nhỏ vô cùng phồn hoa, trong thành lầu cao san sát, đền neon lập loè.

Bởi vì ở gần khu du lịch nổi tiếng, kinh tế nơi này tương đối phát đạt, mà phí tiêu xài ở trong thành tự nhiên cũng không thấp, may mắn Tô Duệ hiện tại là người Mã gia nên con người rất có giá trị, mang theo tùy thân mấy tấm thẻ ngân hàng có giá trị xa xỉ.

Hai người muốn thuê một gian phòng xa hoa có vị trí không tồi, thời điểm theo nhân viên phục vụ lên lầu, nhân viên phục vụ trẻ tuổi nghiêm trang nói với hai người.

“Hai vị vừa nhìn liền biết là từ nơi khác tới, là tới hưởng tuần trăng mật sao? Nơi này của chúng tôi là nơi địa linh nhân kiệt, phong cảnh tú mĩ tuyệt đối là nơi nghỉ phép không tồi đâu! Hai người biết Tam Mao chân quân không? Ông ấy chính là Tổ sư gia Mao Sơn Phái của chúng tôi, nơi này gần phúc địa Mao Sơn, đừng nói là yêu ma mãnh quỷ, ngay cả ăn trộm cướp bóc cũng không dám ở nơi đây làm càn, cho nên hai vị cứ yên tâm lớn mật ở chỗ này chơi thêm mấy ngày đi!”

Tô Duệ:……

Tô Vãn:……

Đại ca, trong thang máy này có vài con tiểu quỷ đang bay đùa kìa, anh nói như vậy, anh còn có thể làm người ta vui sướng thành quỷ hay không?

Ra thang máy, nhân viên phục vụ liền xoay người rời đi, nhìn hai con tiểu quỷ ở bên cạnh hắn nghịch ngợm bay tới bay lui, Tô Vãn cũng hết chỗ nói rồi.

Tóm lại, cái gì cũng không biết, cũng là một loại hạnh phúc, đúng không.

“Vào thôi.”

Tô Vãn cầm thẻ phòng đem cửa mở ra, Tô Duệ đứng ở phía sau cô nhìn hai con quỷ ở gần hai người bồi hồi không chịu rời đi, nhìn thấy ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm Tô Vãn không có ý tốt, hắn hơi nhíu mày, vừa nhấc tay, chủy thủ ngự linh trong nháy mắt phá trường không……

“Đao hạ lưu quỷ!”

Chờ đến khi tiếng gọi ầm ĩ từ một chỗ khác trên hành lang truyền đến, Tô Duệ đã đem hai con sắc quỷ kia treo cổ hồn phi phách tán.

“Hô, hô.”

Lúc này một tên béo mới mồ hôi đầy đầu chậm rì rì chạy tới.

“Người anh em, bọn họ lại không có quấy rầy cậu, cậu vì sao ra tay tàn nhẫn như thế?”

“Phật môn?”

Ánh mắt Tô Duệ lạnh lùng nhìn gương mặt mập mạp hiền từ trẻ tuổi trước mắt, hắn không có tóc, đỉnh đầu trụi lủi còn mang theo giới sẹo nổi bậc.

“Tiểu tăng, không, tiểu nhân Trì Nhất Bộ, thời trẻ tu hành ở Phật môn, hiện giờ đã hoàn tục.”

Trì Nhất Bộ hướng về phía Tô Duệ cười cười ôn hòa.

Trì Nhất Bộ? Xem dáng người này, đang muốn làm gì xác Trì Nhất Bộ ~

“Trì Nhất Bộ? Bách bảo hòa thượng, Trì Nhất Bộ?”

Tô Vãn vừa mới mở cửa phòng cất bước đi vào, kết quả nghe được tên Trì Nhất Bộ, cô đột nhiên dừng một chút.

Vị hòa thượng này ở nguyên cốt truyện cũng có xuất hiện qua, hắn tuy rằng đã sớm rời khỏi Phật môn, nhưng bởi vì vẫn luôn mang hình tượng đầu trọc, không sát sinh còn ăn chay, cho nên người trong Huyền môn đặt cho hắn một cái tên hiệu gọi là “Bách bảo hòa thượng”.

Nói đến cái tên hiệu này cũng rất có ý tứ, nghe nói Trì Nhất Bộ này trời sinh thiện tâm, là linh đồng chuyển thế mười đời làm người lương thiện, đời này khí vận tận trời, hắn đi đến nơi nào nơi đó liền có bảo vật kinh thế xuất hiện, cho nên biệt hiệu “Bách bảo hòa thượng" này thật là danh xứng với thực.

Nghe Tô Vãn lập tức kêu ra tên hiệu của bản thân, Trì Nhất Bộ vuốt cái ót trụi lủi của mình thẹn thùng cười: “Hắc hắc, đây đều là hư danh, hư danh mà thôi, tôi thấy hai vị đạo hữu rất lạ mặt, các người không phải người Mao Sơn đúng không?”

“Mã gia Mã Việt.”

Tô Duệ nhàn nhạt báo ra thân phận của bản thân, sau đó lại chỉ chỉ Tô Vãn ở cửa.

"Cô ấy là người yêu của tôi.”

“A ~ thì ra là đệ tử Mã gia Long tộc đuổi ma, thật là thất kính thất kính!”

Trì Nhất Bộ tự nhiên cũng nghe qua tin đồn về Mã Việt, nói thật, hắn lần này đi vào Mao Sơn thật đúng là có chút quan hệ cùng Mã Việt.

Cái gọi là duỗi tay không đánh mặt người tươi cười, Trì Nhất Bộ mỉm cười chào hỏi với hai người, liền bắt đầu nói đông nói tây, thoạt nhìn một chút cũng không có ý tứ muốn rời đi.

“Nếu không, mời anh Trì vào phòng ngồi chơi?”

Tô Vãn nhịn không được đứng ở một bên cửa, nhường cho Trì Nhất Bộ một vị trí.

"Chuyện này, làm sao lại không biết xấu hổ quấy rầy vợ chồng hai người nghỉ ngơi chứ? Hắc hắc.”

Trì Nhất Bộ một bên thẹn thùng chối từ, nhưng đôi chân lại không chút nào dừng lại trực tiếp đi vào trong phòng hai người.

“Ai nha, căn phòng xa hoa này bố trí thật sự là tốt hơn nhiều so với căn phòng nhỏ kia của tôi nha, Mã lão đệ à, vợ chồng hai người thật là biết hưởng thụ!”

Trì Nhất Bộ tiến vào trong phòng liền nhịn không được hai mắt tỏa sáng xem xét khắp nơi, Tô Vãn và Tô Duệ liếc nhau, sau khi đóng cửa phòng, Tô Duệ giơ tay trực tiếp bố trí một cái kết giới tĩnh âm ở trong phòng, có cái kết giới này trừ khi đối phương có tu vi cao hơn nhiều so với Tô Duệ, nếu không, ai cũng không nghe được âm thanh trong phòng này.

“Anh Trì, anh có chuyện gì muốn nói, hiện tại có thể nói.”

Tô Duệ xoay người ưu nhã ngồi xuống sô pha, nhìn Trì Nhất Bộ vẫn còn đánh giá khắp nơi, ngữ khí hơi nâng lên.

“Anh đang tìm đồ vật gì?”

“Hắc hắc, hắc hắc.”

Trì Nhất Bộ cười cười.

“Không tìm cái gì, ai, Mã lão đệ, con chó Teddy màu đen này của cậu thoạt nhìn thật đáng yêu nha!”

Khi nói chuyện, Trì Nhất Bộ rũ con ngươi bình tĩnh nhìn Hắc Long vương bên cạnh Tô Duệ.

“Ô ngao ~”

Nói đến Hắc Long tà ác, sợ hãi nhất tự nhiên chính là tất cả điều “Thiện”

Bản thân Trì Nhất Bộ chính là người lương thiện mười đời, mà ngay từ đầu hắn ở Phật môn tu luyện lại là từ bi chú, tự nhiên mang theo một thân thiện nghiệp nhân quả, chỉ cần hắn hơi tới gần, lông mao toàn thân của Hắc Long vương đều chổng ngược lên, khẩn trương chui ra phía sau Tô Duệ.

“Nó nhát gan.”

Tô Duệ giật giật thân hình, đem Hắc Long vương che ở phía sau mình.

“A, vậy sao, thật ra hòa thượng tôi, thích nhất là động vật nhỏ.”

Trì Nhất Bộ có chút xấu hổ cười cười, sau đó ánh mắt lại dừng ở trên người Tô Vãn.

“Còn không biết em dâu nên xưng hô như thế nào?”

“Tôi tên Tô Chân Chân.”

Tô Vãn hướng về phía Trì Nhất Bộ đạm đạm cười.

“Chân Chân? Thật là cái tên hay, cái gọi là giả thì không thật được, thật thì…… Giả không được, cô nói có phải thế không?”

Trì Nhất Bộ nhìn Tô Vãn chăm chú, ánh mắt kia lộ ra vài phần phức tạp khó biện.

“Hiện giờ thế đạo này, thật thật giả giả, giả giả thật thật, ai có thể nói rõ ràng?”

Tô Vãn hơi nhướng mày đón ánh mắt Trì Nhất Bộ, trong giọng nói không có bất kì nhượng bộ nào.

“Hắc hắc, điều đó cũng đúng, em dâu nhìn đến thông thấu, thật ra hòa thượng tôi ngu dốt.”

Trì Nhất Bộ lại theo thói quen sờ sờ đầu trọc của mình: “Ai, chỉ lo cùng vợ chồng hai người nói chuyện, cái bụng không biết cố gắng này của tôi, lại đói bụng, tôi đi ăn cơm, không quấy rầy các người nữa! Hai người nghỉ ngơi sớm một chút, nơi này, buổi tối không yên ổn đâu.”

Nói xong Trì Nhất Bộ liền kéo thân hình mập mạp của mình chậm rì rì đi ra cửa, thật vất vả đi tới cửa, hắn lại đột nhiên gõ lên đầu một cái.

“Nhìn trí nhớ của hòa thượng tôi này, hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, tôi với hai ngươi cũng có duyên, tới tới tới, cái này tặng cho em dâu, chúc cô sống lâu trăm tuổi nhiều con nhiều cháu!”

Khi nói chuyện, Trì Nhất Bộ từ quần áo của mình móc ra một cái khóa đầu nhỏ tinh xảo, khóa đầu này thoạt nhìn có chút giống cái loại khóa trường mệnh mà người nhà hay đeo cho con của mình ở cổ đại, tính chất cũng là thuần bạc, chỉ là trên mặt khóa đầu có khắc lại không phải hai chữ “Trường thọ”, mà là một cổ văn vô cùng rườm rà phức tạp.

Đây là……

Nhìn thấy những chữ cổ kia có chút quen thuộc, đôi mắt Tô Vãn mị mị.

“Anh Trì, anh thật là quá khách khí.”

“Không có gì, thứ này không đáng tiền, quan trọng nhất chính là có thể sử dụng ở chỗ nên dùng, tôi đi rồi, các người đừng tặng cho người khác nha!”

Trì Nhất Bộ đem khóa bạc kia giao cho Tô Vãn sau đó liền đưa lưng về phía hai người vẫy vẫy tay, nghênh ngang đi ra ngoài.

Hành lang khách sạn vẫn yên tĩnh không người như cũ, nhìn những du hồn phiêu đãng giữa không trung, Trì Nhất Bộ hơi thở dài nói một câu.

“Duyên hề, oán hề! Ngươi vẫn luôn bồi hồi chờ tại đây, sao không sớm ngày rời đi? Sớm ngày rời đi! A di đà phật ~”

Thẳng đến khi tiếng bước chân của Trì Nhất Bộ biến mất, Tô Duệ lúc này mới đi đến bên cạnh Tô Vãn, nhìn khóa bạc trong tay cô.

“Đây là……”

“Phong hồn khóa.”

Trên khóa bạc kia khắc một cái cổ văn có chữ “Phong”, cái chữ kia Tô Vãn biết, cùng chữ "Phong" bên trong mắt trận phong hồn thuật của mình giống nhau như đúc.

Nghe Tô Vãn nói, ánh mắt Tô Duệ sắc bén lên ——

Phong hồn khóa, có thể phong bế ba hồn bảy phách của một người.

Mà Trì Nhất Bộ đem khóa này cho Tô Vãn, là kêu cô phong bế hồn phách ai?

Hắc Long vương?

Tô Chân Chân?

Hay là…… Người khác?

~~~~~~~

Ta comeback rồi đây... TG này thảm cho Tô tướng quân lắm.. Mà cũng thương Tô tướng quân lắm. Mọi người chuẩn bị tinh thần nha~~~

Báo cho mọi người 1 tin, BUG của thế giới này bất ngờ lắm nha.. Áhihi

Với lại TG này có 23c thôi.. Sắp hết rồi. Tối ta lại ngoi lên up chương tiếp.. Áhihi.. ♥️ ♥️

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio