Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

chương 225: thuật sĩ mạnh nhất (18)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edt: Mítt

~~~~~~~~

Hải yêu Bắc Hải, không có người nào biết bà ta sống bao lâu, cũng không có người nào gặp qua bản thể của bà ta rốt cuộc là cái gì, nhưng bà ta xác thật có tồn tại.

“Đến lúc nở xong mùa hoa, nhè nhẹ thiên gai ra môi tường.”

Tô Duệ đột nhiên thấp giọng nói nhỏ một câu. Đồ Mi, hoa của thiên giới, đóa hoa thuần trắng, nghe nói có thể tiêu trừ tất cả tội ác trên thế gian.

Đồ Mi?

Hắc Long vương nghe Tô Duệ nói, đôi đồng tử đột nhiên co rút lại —— chẳng lẽ, là…… “bà ta” sao?

Tiểu Việt Việt, thân thể của cậu chẳng lẽ cất giấu…… Đồ Mi chi tử?

Đồ Mi chi tử nghĩa là con trai của Đồ Mi, ở đây theo ta thấy để nguyên "Đồ Mi chi tử" nghe hay hơn là "con trai Đồ Mi". Bạn nào không thích có thể góp ý nhé

~~~

Đồ Mi chi tử?

Nghe Hắc Long vương nói, ánh mắt Tô Duệ chợt lóe.

“Tiểu hắc, ông có phải biết cái gì hay không?”

Hắc Long vương:……

Tiểu hắc gì đó, thật là làm người ta ưu thương ~

Ở vạn năm trước, nhân giới vẫn còn là thời đại linh khí vô cùng tràn đầy, khi đó mỗi người đều có thể tu chân, mỗi người đều có thể thành tiên.

Khi đó, không ngừng có chủng tộc của Nhân tộc, Yêu tộc, Quỷ tộc, Ma tộc, Long tộc, thậm chí là Tiên tộc, Thần tộc đều ở trên một mảnh đại lục này.

Khi đó Đồ Mi chính là mỹ nhân có tiếng ở Tiên giới, được rồi, Hắc Long vương thừa nhận, mình xác thực đã mơ ước sắc đẹp của bà ta rất nhiều năm, bà ta cùng bờ đối diện, bầu trời một đóa, địa ngục một đóa, được xưng là đóa hoa mỹ lệ nhất trên thế gian này, lại cũng là hoa bi thương nhất thế gian này.

Bỉ ngạn hoa năm đó là bị tình gây thương tích, tự nguyện dấn thân vào trong địa ngục, hoa không thấy diệp, diệp không thấy hoa, hoa diệp không thấy, sinh sôi tương sai.

Mà Đồ Mi thì sao?

Đồ Mi là thuần trắng, tượng trưng cho thiện lương, nhưng bà ta ở Thiên giới lại yêu một vị Tà Đế ở nhân gian, Tà Đế cả đời làm ác, tội nghiệt đầy người, rồi lại cố tình hướng tới thuần trắng đẹp nhất thế gian.

Đồ Mi vì muốn cùng Tà Đế ở bên nhau, tự nguyện rời khỏi Thiên giới, vứt lại một thân thiện nhân.

Hai người ở nhân gian qua một đoạn thời gian tốt đẹp, nhưng thời gian lâu rồi, Tà Đế liền chán ghét.

Hắn yêu, trước sau là Đồ Mi ở đám mây cao kia, thuần trắng như tuyết, mà không phải cô gái hiện tại ngã vào nhân gian, vì mình cam nguyện nhuộm thành một thân huyết hồng.

Tình yêu, có đôi khi chính là tàn nhẫn như vậy.

Đồ Mi nở hoa, bất quá là con đường cuối cùng của tình yêu.

Sau khi bị Tà Đế vứt bỏ, Đồ Mi mới phát hiện mình có con của Tà Đế, bà ta không cam lòng, ngập trời oán hận của bà ta đem toàn bộ Bắc Hải đều nhuộm thành màu đỏ lóa mắt, bà ta tự tay giết chết chính mình cùng con của Tà Đế, hơn nữa để linh hồn của hắn mang theo oán hận cùng hắc ám chuyển thế luân hồi. Bà ta muốn Tà Đế hối hận, đời đời kiếp kiếp đều phải hối hận.

Một nữ nhân oán hận, rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ đây?

Hắc Long vương dưới đáy lòng thở dài: Đồ Mi bà ta tự nguyện hóa thành một con yêu ở trong biển, mỗi ngàn năm thức tỉnh một lần, mỗi lần bà ta thức tỉnh đều sẽ ở thế gian tìm kiếm hồn phách của con trai Tà Đế chuyển thế, sau đó, kêu gọi hắn, nuốt hắn, để linh hồn của hắn ở bên trong oán khí càng ngày càng nặng.

Đây là trừng phạt của bà ta đối với Tà Đế, cũng là đối với chính bà ta……

Hồn của Đồ Mi chi tử, đỏ như máu mang theo hương vị của thiện cùng ác.

Đó là, hương vị mê người, mỹ vị nhất thế gian.

Mã Việt, ở trong thân thể của cậu có Đồ Mi chi tử, không sai, bổn vương ngày đó chính là bị hơi thở âm u cực hạn của hắn hấp dẫn mà đến!

“Thì ra là như thế này.”

Tô Duệ gật gật đầu, ở nguyên cốt truyện, yêu ở Bắc Hải chỉ là một con hải yêu bình thường, cuối cùng bị Tuân Nhiên Đô chém giết.

Mà hiện tại, trong thế giới này yêu của Bắc Hải biến thành Đồ Mi, trong thân thể của Mã Việt nhiều thêm một hồn phách của Đồ Mi chi tử. Đây mới là BUG phá hủy toàn bộ pháp tắc thế giới nơi này.

Xem ra, chỉ có tiêu diệt Đồ Mi hoặc là Đồ Mi chi tử, trật tự thế giới này mới có thể khôi phục nguyên trạng.

Nhưng hiện tại việc cấp bách, là phải làm cho thân thể Tô Vãn tốt lên.

Hồn phách của Đồ Mi chi tử mang theo hương thơm mê người, hắn sẽ không tự giác mà hấp dẫn tất cả linh thể, đặc biệt là những linh thể nữ tính, các cô ấy sẽ mất đi lý tính cùng Đồ Mi chi tử kết hợp, mà ở bên trong quá trình này, linh hồn của Đồ Mi chi tử sẽ hấp thu hồn lực của các cô ấy.

Mất đi hồn lực linh hồn thể sẽ giống như là mất đi thọ mệnh của nhân loại, từ từ già đi, sống không qua mấy ngày.

Tiểu Việt Việt.

Hắc Long vương ở một bên tiếp tục ở trong lòng giao tiếp với Tô Duệ: Trong thân thể của cậu, Đồ Mi chi tử vẫn còn đang ngủ say, không, phải nói hắn vẫn luôn bị cậu áp chế, oán khí cùng tà ác của hắn bị cậu gắt gao áp chế, cho nên cậu không cảm giác được hắn là chuyện bình thường, nhưng ở thời điểm cậu cùng nữ quỷ này lêu lổng, ách, ta là nói ở thời điểm hai người hô mưa gọi gió, thân thể của cậu vẫn như cũ sẽ không tự chủ được hấp thụ hồn lực của cô ấy tuy rằng chỉ là một chút như vậy, đối với linh thể bình thường mà nói chỉ cần nghỉ ngơi một trận là có thể khôi phục, nhưng, cô ấy là sinh hồn!

Sinh hồn cường đại mà yếu ớt, cô ấy bởi vì rời đi bản thể của chính mình, hồn lực dị thường yếu ớt.

Hiện tại cậu muốn cứu cô ấy, chỉ có hai phương pháp, thứ nhất để cô ấy mau chóng trở lại bản thể của mình, thứ hai, săn giết linh hồn thể khác, để cô ấy bổ sung hồn lực, càng nhiều càng tốt!

Trở lại bản thể?

Tô Duệ lắc lắc đầu, hắn nhớ rõ Tô Vãn có nói qua với mình, Tô Chân Chân mang theo công đức mà xuyên qua, căn bản không thể mạnh mẽ đem linh hồn của cô ta bài trừ khỏi thân thể Tô Vãn.

Như vậy hiện tại cũng chỉ dư lại một con đường cuối cùng.

Tô Duệ quay mặt đi, nhìn Tô Vãn đang lâm vào ngủ say, Tiểu Vãn, em nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai tất cả đều sẽ tốt, tất cả đều sẽ tốt lên.

“Nhìn cô ấy, tôi đi ra ngoài một chút.”

Tô Duệ cúi người ở trên mặt Tô Vãn hôn hôn, sau đó liền xoay người rời đi.

Hắc Long vương nhìn bóng dáng Tô Duệ, ở phía sau hắn tràn ngập huyết khí màu đỏ……

Đồ Mi chi tử, ngươi oán khí tận trời, bất quá lần này ngươi thật là gặp được một đối thủ khó lường rồi, một đối thủ làm bổn vương cũng cảm thấy gan run, ngươi nha vẫn là tự cầu nhiều phúc đi……

Ở thời điểm Tô Duệ rời khỏi phòng, ở cùng tầng lầu vừa mới đi vào giấc ngủ, Trì Nhất Bộ đột nhiên mở hai mắt, con ngươi hiện lên một đạo tinh quang.

Ác long hiện, thiên hạ loạn.

Tất cả mọi người cho rằng lời tiên đoán này, làm hại thiên hạ chính là ác long kia, nhưng trên thực tế, theo như lời tiên đoán làm thiên hạ đại loạn, chính là người triệu hồi ra ác long kia.

“Ai.”

Trì Nhất Bộ ngồi ở trên giường thở dài thật sâu một hơi, thiện ác đến cùng, chung có báo.

Đồ Mi, bà trầm luân vạn năm, làm con của bà luân hồi vạn năm, một đời này tất cả cũng tới lúc kết thúc…

Đêm, thâm trầm nguy hiểm.

Tựa như Trì Nhất Bộ nói, cái thành thị nhỏ này thật không yên ổn, bởi vì tòa thành này là láng giềng của Mao Sơn, Mao Sơn linh khí tràn đầy, hoặc nhiều hoặc ít sẽ có một chút linh khí tiết ra ngoài phiêu đãng ở trong thành thị, cho nên, nơi này tuy rằng là dưới chân núi Thượng Thanh phái, nhưng nơi này lại tụ tập vô số quỷ hồn, sinh linh, cùng với yêu vật.

Bọn họ đến vào ban đêm, rất ít hại người, tụ tập ở nơi này, cũng chỉ vì muốn ở nơi tràn đầy linh khí tu luyện mà thôi.

Nhiều năm qua, bọn họ cùng các đạo sĩ Thượng Thanh phái nước giếng không phạm nước sông.

Nhưng mà, tất cả điều này tối nay cũng chỉ đến đó mà thôi, bởi vì, Tô Duệ tới.

Trong bóng đêm, Tô Duệ tìm được một chỗ hoang tàn vắng vẻ ở vùng ngoại ô, hắn lẳng lặng nín thở ngưng thần, chờ hắn lần nữa mở mắt, đôi mắt hắn lưu động nhè nhẹ huyết hồng.

Hương vị kì dị hướng về khắp nơi phiêu tán, đem tất cả linh hồn đứt quãng trong thành đều hấp dẫn đến……

Vô số linh hồn quay chung quanh Tô Duệ, bọn họ gào rống, toàn bộ linh hồn thể đều kích động run rẩy, Tô Duệ đứng ở tại chỗ không có động, hắn lần nữa nhắm mắt lại, buông ra thần thức lẳng lặng cảm ứng, thẳng đến khi cảm giác được đại đa số linh hồn thể ở toàn bộ thành thị tất cả đều vây lại đây, hắn mới chậm rãi mở mắt.

Đây là một đôi đồng tử quỷ dị, một đồng tử mãnh liệt màu đỏ, một đồng tử khác lại là đen nhánh quỷ dị.

“A, ha hả.”

“Tô Duệ” đột nhiên thấp giọng cười lạnh.

“Một ngàn năm, lại đến thời kì ngàn năm rồi sao? Ta muốn nuốt các ngươi, nuốt hết các ngươi, nuốt hết tất cả.”

Sắc mặt hắn dữ tợn gào rống, nhưng ngay sau đó, dị sắc dữ tợn lại đột nhiên rút đi.

“Ngươi đã vô dụng, cút trở về cho ta!”

Giọng nói Tô Duệ thực lạnh, giờ phút này, trên mặt hắn thần sắc dữ tợn đã rút đi, chỉ còn lại hàn băng lạnh nhạt.

Đồ Mi chi tử:……

Linh kiếm trong tay đã dần dần hiện hình, Tô Duệ lạnh mặt nhìn hồn thể đã tụ thành đàn bên người mình, không chút do dự ra tay ——

Giết chóc có thể giải quyết vấn đề, ở trong mắt Tô tướng quân chưa bao giờ là vấn đề.

~~~~~~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio