Chín tháng chín, là ngày mà tiểu thế giới kia mở ra, mà hiện tại đã là mùng một tháng chín, cho dù là môn phái ở Côn Luân tiên vực, hay là môn phái ở nơi hoang vu, cánh đồng mặt trời lặn, tất cả đều tụ tập tới Hào Quang trấn dưới chân núi Thiên Vận tông.
Trấn nhỏ vốn dĩ yên lặng, lúc này đám đông ồ ạt kéo tới, dị thường có không khí.
Thời điểm Tô Vãn đi theo Công Tử Mạch vào Hào Quang trấn là buổi trưa, mặt trời nhô lên cao, nắng chói chang, trấn nhỏ rộn ràng náo nhiệt, ngựa xe như nước nhưng lại không cảm giác được một tia nhiệt khí.
Lạnh.
Lưu động giữa hơi thở của mọi người, là áp lực lạnh băng.
Lúc này đây Công Tử Mạch cũng không mang theo muội muội mình, cũng không cho những người khác đi theo, lúc này hắn chỉ dẫn theo Tô Vãn.
Đây, có thể là quyết chiến cuối cùng.
Hắn biết Từ Sách có kế hoạch muốn ở lần thịnh hội này một lướt bắt hết những người khác!
Như vậy, có lẽ cũng không tồi, chỉ là......
Tô Duệ nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua Tô Vãn bên cạnh mình -- con rắn nhỏ này, không, có lẽ hẳn nên kêu nàng là Tô Vãn.
Nàng nên làm sao bây giờ?
Đây là chỗ mà Tô Duệ rối rắm nhất, trải qua mấy năm ở chung, hắn đã sớm phát giác được mình đối với nàng căn bản không thể nào xuống tay được, thậm chí, hắn cũng tuyệt đối không cho phép những người khác ở trước mặt mình ra tay với nàng!
Tô Duệ đang rối rắm, hắn bỗng nhiên cảm giác được hơi thở quen thuộc, đột nhiên nhấc đầu, liền nhìn thấy một đám người ăn mặc tiên bào chỉnh tề đi vào trấn, trên áo choàng bọn họ đều dùng tơ vàng thêu một cái đại đỉnh sinh động như thật, đây là trang phục của đệ tử Đại Khí Tông!
Là Vân Sinh và Thương Niên Hoa.
Tô Duệ liếc mắt một cái liền nhìn thấy trong một đám đệ tử, Hầu Bỉnh Thần tướng mạo xuất chúng, hắn là thiên tài của Đại Khí Tông, tự nhiên là chúng tinh phủng nguyệt đứng ở giữa chúng đệ tử, mà ở bên cạnh hắn có một nữ tử diện mạo thanh tú tinh tế nhỏ xinh, chính là muội muội hắn Hầu Băng Ngưng.
Ừ, cũng chính là nhiệm vụ giả Thương Niên Hoa.
Ánh mắt Tô Duệ ở trên hai người chợt lóe qua, thoạt nhìn cũng không để ý nhiều, nhưng Tô Vãn đi theo bên cạnh hắn đã sớm chú ý tới thần sắc của hắn, ánh mắt Tô Vãn chợt lóe, âm thầm nhớ kỹ hai người kia.
Có thể bị Công Tử Mạch đặc thù chú ý, hẳn là...... Nhiệm vụ giả?
Tô Vãn trong lòng hiểu rõ, nhưng vẫn như cũ bất động thanh sắc đi theo bên người Công Tử Mạch.
"Công tử, xem ra trong Hào Quang trấn thật sự có không ít người tới, vừa rồi những người đó là người của Đại Khí Tông đúng không? Ai u, bên kia không phải người của Thái Nhất môn sao! Còn có Hoan Hỉ môn, thật náo nhiệt nha! Chúng ta phải đi tìm người Dược Cốc sao?"
"Không, tìm chỗ ở trước."
Tô Duệ cũng không muốn hội hợp với người Dược Cốc sớm, thật ra hắn thích đơn độc ở bên cạnh nàng hơn.
"A, đã biết."
Tô Vãn lên tiếng, đi theo Tô Duệ vào một khách điếm ở trung tâm trấn, vừa tiến vào khách điếm, hai người liền cảm giác được cả người lạnh lẽo.
Toàn bộ đại sảnh khách điếm âm khí lượn lờ, một đoàn đệ tử Âm Quỷ Tông mặc áo choàng màu đen đang ngồi ở nơi đó tốp năm tốp ba trò chuyện, mà ở vị trí tận cùng bên trong cạnh cửa sổ, lại có một thân ảnh gầy ốm đang ngồi, cả khuôn mặt hắn đều chôn ở trong bóng tối, không ai nhìn thấy bộ dáng của hắn, nhưng vạn quỷ cờ màu đỏ rực bên cạnh hắn lại không lúc nào không nhắc nhở mọi người thân phận của hắn --
Tông chủ Âm Quỷ Tông, Hiên Viên Thời.
Cảm giác được Tô Duệ và Tô Vãn nhìn chăm chú, Hiên Viên Thời đột nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt hắn vẫn như cũ bị một mảnh sương đen che phủ, hắn liếc mắt nhìn Tô Duệ một cái, lại đem ánh mắt dừng ở trên người Tô Vãn, nhìn nàng thật lâu, lúc này mới trầm thấp mở miệng: "Chính là Dược Cốc Công Tử Mạch?"
Âm thanh nam nữ bất phân, trộn lẫn vài phần khàn khàn.
"Đúng là vãn bối, vãn bối gặp qua Hiên Viên tông chủ."
Tô Duệ hướng về phía Hiên Viên Thời gật gật đầu, ở cái liếc mắt vừa rồi của Hiên Viên Thời nhìn về phía mình, Tô Duệ đã cảm thấy vô cùng kinh sợ!
Vô cùng nguy hiểm! Người này!
Thật ra, từ khi đi vào Thương Nguyệt đại lục này, Tô Duệ đã rất rõ ràng, cái thế giới tu chân này tồn tại hàng ngàn hàng vạn năm, nơi này có rất nhiều cường giả chưa xuất thế, còn có rất nhiều rất nhiều nhân vật lợi hại.
Những nhóm nhiệm vụ giả như mình sau khi tới nơi này không chỉ phải phòng bị đối thủ của chính mình, đồng thời cũng phải phòng bị người tu chân bản địa trong thế giới này.
Không nói những cái khác, lần này mấy chục nhiệm vụ giả tiến vào nơi này tuyệt đối có khả năng đã bị tu sĩ bản địa giết chết, mà không chỉ có một người.
Cho nên, lúc này đối mặt với Hiên Viên Thời, Tô Duệ cũng không thể không cẩn thận ứng phó.
Cũng may Hiên Viên Thời hình như cũng hoàn toàn không muốn làm khó bọn họ, chỉ là tùy ý nói với Tô Duệ mấy câu liền rời đi.
Tô Duệ và Tô Vãn đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, hai người ở chỗ chưởng quầy thuê hai gian phòng liền trở về phòng đả tọa nghỉ ngơi.
Mà Tô Vãn tuyệt đối sẽ không nghĩ tới, ở thời điểm nàng đang trong phòng đả tọa tu luyện, trong phòng khác Hiên Viên Thời lại dùng linh lực huyễn hóa ra một mặt thủy kính, thình lình trong gương xuất hiện chính là nhất cử nhất động của Tô Vãn.
Ánh mắt Hiên Viên Thời nhìn chằm chằm tay Tô Vãn thật lâu, cuối cùng hắn nhẹ nhàng tháo mũ trên đầu xuốn, sương đen trên mặt tan đi, lộ ra một khuôn mặt thiếu nữ xinh xắn ngọt ngào.
Đây là gương mặt thật của Hiên Viên Thời, cho dù là các trưởng lão của Âm Quỷ Tông cũng từ trước tới nay luôn không biết tông chủ xuất quỷ nhập thần của bọn họ, là một thiếu nữ.
Không, chính xác mà nói, nàng đã sống hơn năm.
Nàng đã từng là một cô nhi, là Liệt Viêm Tiên Tôn thu dưỡng nàng, bởi vì thời điểm Liệt Viêm Tiên Tôn nhặt được nàng, áo choàng bọc nàng thêu một chữ "Thời", cho nên người liền lấy Thời làm tên gọi của nàng.
"Thời."
Ở ngay lúc này, một tiếng kêu nhẹ nhàng đột nhiên vang lên bên tai Hiên Viên Thời, âm thanh kia quen thuộc như vậy, thân thiết như vậy.
"Bạch Dạ đại ca?"
Hiên Viên Thời kinh hỉ xoay người, phía sau quả nhiên là Yêu Hoàng Bạch Dạ.
"Muội rốt cuộc đã trở lại."
Bạch Dạ tiến lên vài bước, giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa tóc đẹp của Hiên Viên Thời tóc: "Muội nha đầu này, thật là tùy hứng."
Tùy hứng sao?
Hiên Viên Thời chỉ nhàn nhạt cười, nàng chưa bao giờ cảm thấy mình có tư cách tùy hứng -- trên thế giới này, nếu có một người yêu ngươi sủng ngươi bao dung ngươi tất cả, như vậy ngươi mới có thể không kiêng nể gì mà tùy hứng làm bậy.
Nhưng mà, khi ngươi cái gì cũng không có, ngươi phải tùy hứng như thế nào đây? Ngươi tùy hứng cho ai xem?
"Ta cảm giác được hơi thở của thiếu chủ, cho nên ta đã trở về."
Hiên Viên Thời ngước mắt nghiêm túc nhìn Bạch Dạ: "Bạch Dạ đại ca, huynh thì sao? Tìm được phương pháp làm thức tỉnh Hồng Ngọc tẩu tẩu chưa?"
"Vẫn chưa, nhưng mà......"
Bạch Dạ nhịn không được cười một chút: "Tiểu Mai Hoa đã trưởng thành, sinh hoạt rất vui vẻ. Ừ, con rắn nhỏ kia muội cũng thấy rồi chứ."
Lúc này ánh mắt Bạch Dạ cũng dừng ở trên mặt thủy kính của Hiên Viên Thời, hình ảnh thủy kính là Tô Vãn vẫn như cũ đang chuyên tâm đả tọa.
"Trên người nàng thế nhưng mang theo di vật của chủ mẫu, ta không biết nàng có quan hệ gì với thiếu chủ hay không, cho nên mặc cho Tiểu Mai Hoa ở bên cạnh nàng, nhưng mà nàng thoạt nhìn cũng không tồi."
Nói tới đây, Bạch Dạ mỉm cười, hơi mang thâm ý liếc mắt nhìn Hiên Viên Thời một cái.
Mà nghe Bạch Dạ nói, Hiên Viên Thời đứng ở một bên ánh mắt tối sầm lại.
"Thật ra, huynh muốn nói lắc tay kia là tín vật đính ước thiếu chủ đưa cho nàng, cho nên sau này nàng chính là thiếu chủ phu nhân, đúng không? Bạch Dạ đại ca, huynh cho rằng ta muốn làm gì nàng? Huynh cho rằng ta sẽ giết nàng sao?"
Hiên Viên Thời biết Bạch Dạ đang lo lắng cái gì, tựa như Bạch Dạ cho tới nay đều biết nàng đang suy nghĩ cái gì.
Nàng từ nhỏ đã sùng bái Liệt Viêm Tiên Tôn, cái loại sùng bái bao gồm ái mộ và kính ngưỡng, sau đó Liệt Viêm Tiên Tôn và Kinh Hồng tiên tử ở bên nhau, nàng có một đoạn thời gian rất không vui, khi đó Kinh Hồng tiên tử tính tình ngay thẳng đã lôi kéo tay nàng đặt ở trên bụng mình nói.
"Thời, ngươi thông minh đáng yêu như vậy, sau này chờ ta có con trai, ngươi liền đi theo nó đi! Ta đem ngươi đính hôn cho nó, ngươi có nguyện ý hay không?"
Ở Tu Chân giới, chênh lệch tuổi căn bản không phải vấn đề, huống chi khi đó Hiên Viên Thời chỉ mới là thiếu nữ mười sáu tuổi.
Thật ra khi đó Từ Thấm cũng không biết trong bụng mình là con trai hay con gái, nàng có lẽ chỉ đơn thuần muốn an ủi tiểu cô nương mất mát kia một chút, nhưng làm nàng không nghĩ tới chính là, Hiên Viên Thời cho là thật.
Nàng chính là người đơn thuần cố chấp như vậy.
Nàng nhớ kỹ Kinh Hồng tiên tử nói, cho rằng mình cả đời này đều phải vì thiếu chủ mà sống --
Thiếu chủ, ngươi có lẽ không quen biết ta.
Nhưng ta thật sự đã chờ đợi ngươi năm.
~~~~~~~~
Lại thêm một nhân vật đáng thương nữa