Edit: Vân Hinh Du
Ách......!Đại ca anh có thể không cần bắt chỗ đau của người ta hay không a.
Đau quá!
Bất quá ngại khí tràng làm người sợ hãi của Lăng Vân Tiêu, Hạ Tịch Nhan không dám kêu lên đau đớn.
"Thừa dịp anh ngủ, muốn giết anh, hảo đạt được tự do." Lăng Vân Tiêu không có vẻ vô hại như khi ngủ, cả người đều tản ra hơi thở nguy hiểm.
Gia hỏa này trừ bỏ quỷ súc, chẳng lẽ còn có chứng vọng tưởng bị hại!
"Em không có, nếu em thật sự muốn động thủ với anh, đã sớm xuống tay, sẽ không chờ tới bây giờ." Hạ Tịch Nhan lắc lắc đầu, vội vàng giải thích.
Thật sợ quá một giây, gia hỏa này liền cùng cô chơi bạo lực.
Lăng Vân Tiêu không có buông Hạ Tịch Nhan ra, ánh mắt sắc bén của hắn xem kỹ cô, giống như xác nhận rằng cô không có nói sai, hắn mới buông tay.
Hạ Tịch Nhan lui về sau hai bước, kéo ra khoảng cách giữa hai người, sợ hắn lại lần nữa đánh trúng chỗ đau của cô.
"Anh muốn uống nước." Lăng Vân Tiêu thấy bộ dáng bức thiết thoát đi của Hạ Tịch Nhan, sắc mặt lãnh xuống vài phần.
Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, những lời này là nói với Hạ Tịch Nhan.
Hạ Tịch Nhan kéo xích sắt dài phía sau đi rót một ly nước cho Lăng Vân Tiêu.
Chiều dài xích sắt chỉ đủ để hoạt động trong căn phòng này.
Lăng Vân Tiêu uống xong nước liền xuống giường, Hạ Tịch Nhan nhớ tới lời bác sĩ Trần, trở nên khó xử.
"Anh đêm nay vẫn là ngủ ở chỗ này đi, bác sĩ Trần nói nếu nhiệt độ của anh không giảm, phải thông báo cho anh ấy." Hạ Tịch Nhan không dám duỗi tay cản Lăng Vân Tiêu, cô chỉ là đứng ở trước mặt ngăn cản hắn.
Lăng Vân Tiêu trầm mặc, đôi mắt đen như mực đồng nhìn chăm chú vào Hạ Tịch Nhan.
Hạ Tịch Nhan bị hắn xem đến không được tự nhiên, cô thấp thỏm hỏi một câu, "Làm sao vậy?"
"Anh ở chỗ này, em sẽ không không được tự nhiên?" Lăng Vân Tiêu ánh mắt nặng nề mà nhìn chăm chú vào Hạ Tịch Nhan.
"Sẽ không." Hạ Tịch Nhan vì xoát hảo cảm, ngoài miệng nói ra lời trái với lương tâm.
"Vậy là tốt rồi." Lăng Vân Tiêu đối Hạ Tịch Nhan câu môi cười.
Hạ Tịch Nhan trong lòng nảy lên một cổ cảm giác không tốt.
Lăng Vân Tiêu đứng lên, một tay đem Hạ Tịch Nhan ôm ở trong lòng ngực.
"Không cần......"
Hạ Tịch Nhan mở to hai mắt nhìn, nam nhân này là cầm thú sao, đều bệnh thành như vậy, còn nghĩ đến loại chuyện này.
Lăng Vân Tiêu đem Hạ Tịch Nhan đè ở trên giường, hắn nhìn Hạ Tịch Nhan trong mắt nhiều vài phần ý cười, "Không cần cái gì?"
Hạ Tịch Nhan rụt rụt cổ, đôi mắt không dám nhìn qua Lăng Vân Tiêu, cô bày ra một cái tư thế thoải mái, sau đó nhắm mắt lại, giả ngu, "Buồn ngủ quá a, vây đã chết."
Lăng Vân Tiêu biểu tình trở nên nhu hòa, hắn nằm ở bên cạnh Hạ Tịch Nhan, ôm cô nhắm hai mắt lại.
Thân thể Hạ Tịch Nhan cứng lại, mặc cho ai bị một cái người khủng bố như vậy ôm cũng ngủ không được a, sợ thời điểm cô ngủ, hắn đột nhiên phát thần kinh véo cổ cô a.
Cô ngủ không được, sờ trán Lăng Vân Tiêu rất nhiều lần, nhiệt độ của hắn không còn nóng, cô cũng có chút mệt nhọc.
Cuối cùng vẫn là chịu không nổi, bị Chu Công triệu đi câu cá.
Thời điểm tỉnh lại lần nữa, mép giường đã không có thân ảnh Lăng Vân Tiêu.
Hạ Tịch Nhan phát hiện trên cổ tay cô bọc một tầng băng gạc thật dày, thực rõ ràng có người giúp cô bôi dược, băng bó lại một lần.
Băng bó không có mỹ quan như vậy khẳng định là kiệt tác của Lăng Vân Tiêu.
Cô xốc chăn lên, xuống giường.
Trên bàn bày bữa sáng phong phú.
Cô ngày hôm qua chỉ uống một chén cháo, hiện tại đã đói bụng đến thầm thì kêu.
Nghe hương thơm của bữa sáng, Hạ Tịch Nhan cảm thấy càng đói bụng.
Hạ Tịch Nhan rửa mặt tốt, liền đi hưởng thụ bữa sáng mỹ vị.
"Ký chủ, thục nữ, thục nữ, cô phải chú ý hình tượng, nam chủ nhìn thấy cô như vậy sẽ rớt độ hảo cảm đó." Hệ thống thanh âm vang lên.
//
Min: lại thêm một ngày làm con ong chăm chỉ ????
Vote cho tui và đừng đọc lướt chương nhé, tui sẽ buồn lắm=((.