Edit: Vân Hinh Du
"Bảo tiêu nhìn thấy cô té xỉu ở trên ban công, không chỉ gọi điện thoại cho bác sĩ Trần, còn gọi cho cả nam chủ, nam chủ biết cô sinh bệnh, gấp gáp trở về xem cô." Hệ thống thanh âm vang lên.
Bảo tiêu kia quả thực là thần trợ công a, hôm nào nhìn thấy hắn, nhất định phải phát cho hắn cái đại hồng bao.
", ngươi học người ta nhiều một chút, hắn so với ngươi hữu dụng hơn nhiều."
"......" Hệ thống.
Lăng Vân Tiêu xông lên trước, ôm chặt Hạ Tịch Nhan.
"Đinh!
Nam chủ trước mắt độ hảo cảm: ,
Giá trị hắc hóa: %,
Ký chủ hảo lợi hại."
Hạ Tịch Nhan trở nên ngu si.
Này lại là nháo như thế nào ra a!
"Về sau không được sinh bệnh." Lăng Vân Tiêu bá đạo nói, gắt gao đem cô ôm vào trong ngực.
Hạ Tịch Nhan chớp đôi mắt một chút, biểu tình ngốc manh ngốc manh.
"Đáp ứng anh." Lăng Vân Tiêu buông lỏng Hạ Tịch Nhan, nhìn gần cô, hung cô.
Hạ Tịch Nhan đối Lăng Vân Tiêu khóe miệng cười, hướng tới hắn vươn hai tay, "Lại ôm một lần."
Ôm một lần hảo cảm tăng , loại cảm giác này thật sự là tốt quá.
Lăng Vân Tiêu không nghĩ tới Hạ Tịch Nhan sẽ phản ứng như vậy, nhất thời không phản ứng lại được.
Hạ Tịch Nhan chủ động cúi người tiến lên, phi thường hào khí mà ôm chặt Lăng Vân Tiêu.
Lăng Vân Tiêu cánh tay đơ giữa không trung, một hồi lâu, tay hắn mới ôm đáp trả Hạ Tịch Nhan.
Hạ Tịch Nhan nhăn lại mày đẹp, như thế nào độ hảo cảm còn chưa có thêm.
"Đinh!
Nam chủ độ hảo cảm: , , , ,
Nam chủ trước mắt độ hảo cảm: ,
Giá trị hắc hóa: %,
Ký chủ thiệt là siêu."
Hạ Tịch Nhan nháy mắt mặt mày hớn hở, sau khi xác định độ hảo cảm ổn định, sẽ không lại gia tăng, cô buông lỏng Lăng Vân Tiêu.
Đối với Hạ Tịch Nhan dị thường cầu ôm, Lăng Vân Tiêu chỉ là cho rằng cô sinh bệnh, trở nên tương đối yếu ớt.
Mà Hạ Tịch Nhan yếu ớt vẻ mặt vui vẻ.
Bác sĩ Trần xấu hổ đứng ở một bên.
"Cô ấy làm sao vậy?" Lăng Vân Tiêu để Hạ Tịch Nhan ngoan ngoãn nằm tốt, hắn mới quay đầu nhìn về phía bác sĩ Trần.
Bác sĩ Trần nhìn thoáng qua Hạ Tịch Nhan đang ngoan ngoãn nằm trên giường, phun ra hai chữ, "Thiếu máu."
"......" Lăng Vân Tiêu.
Hắn không thể tin được mà nhìn về phía Hạ Tịch Nhan đang mở to đôi mắt vô tội.
Nếu là khoảng thời gian trước khi cô tuyệt thực, nói cô thiếu máu, hắn còn tin tưởng.
Gần đây cô chính là ăn rất tốt.
Ăn đến không ít.
Hạ Tịch Nhan cảm thấy oan uổng, cô gần nhất vì mạng nhỏ của mình mà sầu đến tóc đều rụng, đối với đồ ăn mỹ vị cũng không có muốn ăn, cô đều là đem đồ ăn đổ vào WC.
Lăng Vân Tiêu trên dưới nhìn Hạ Tịch Nhan vài cái, cuối cùng chỉ nói ra một câu, "Hảo hảo ăn cơm."
Hạ Tịch Nhan thấy Lăng Vân Tiêu sắc mặt nhu hòa, cô duỗi tay nhẹ nhàng bắt được một ngón tay của Lăng Vân Tiêu, nhẹ nhàng vân vê, "Có thể hay không đem đồ vật trên cổ em cởi xuống, nó ghìm em rất khó chịu, hô hấp khó khăn."
Nói xong, cô giả bộ vẻ mặt suy yếu ho khan, "Khụ khụ......"
Lăng Vân Tiêu sắc mặt trở nên khó coi, ánh mắt nhìn về phía Hạ Tịch Nhan cũng trở nên phức tạp lên.
Hạ Tịch Nhan đều cảm thấy muốn từ bỏ.
Lăng Vân Tiêu lại lấy ra chìa khóa, giúp Hạ Tịch Nhan mở khoá trên vòng cổ.
Trong mắt hiện lên kinh hỉ, Hạ Tịch Nhan trên mặt tươi cười càng ngọt, "Cảm ơn Vân Tiêu ca."
Lăng Vân Tiêu nhẹ nhàng vỗ vỗ trán Hạ Tịch Nhan, "Đừng lại sinh bệnh."
Hạ Tịch Nhan cười gật gật đầu.
Thẳng đến khi Hạ Tịch Nhan lại lần nữa ngủ, Lăng Vân Tiêu mới rời đi mép giường.
Lăng Vân Tiêu ra khỏi phòng, bác sĩ Trần cũng đi theo ra ngoài.
"Vân Tiêu, người kia tìm tới tôi, nói nếu hắn không gặp được Tịch Nhan, hắn liền báo nguy, để cảnh sát điều tra bất động sản của cậu, tôi có chút lo lắng." Bác sĩ Trần sau khi do dự, vẫn là quyết định nói ra.
//
Min: vì chẳng biết bác sĩ Trần lớn hơn hay bằng bằng LVT nên tôi cứ để xưng hô vầy đã nhé
Hình như lâu lắm rùi follow của tui chưa tăng các nàng ạ=(( các bạn đọc nhớ vote cmt cho tui nhe, nếu được thì follow tui luôn nhá hihi ♡.