Edit: Vân Hinh Du
Lưu Hân thấy Hạ Tịch Nhan không để ý tới cô ta, liền bực mình, "Cô người này như thế nào a, tôi cho rằng cô chỉ là làm tình phụ của kẻ có tiền mà thôi, không nghĩ tới nhân phẩm của cô còn kém như vậy."
Đã có không ít người vây xem, mọi người đều đối với tiểu tam tình phụ linh tinh thực phản cảm, nghe được Lưu Hân nói, ánh mắt nhìn về phía Hạ Tịch Nhan đều mang theo dị sắc, đối Hạ Tịch Nhan chỉ chỉ trỏ trỏ.
Hạ Tịch Nhan nhíu mày, nữ chủ nói chuyện thật sự quá khó nghe.
Trước kia cô không nghĩ tới phải đối phó nữ chủ, nhưng hiện tại cô giống như bị nữ chủ quấn lên.
Không chờ được đáp trả, Lưu Hân nhận định người trước mặt này là quả hồng mềm, lá gan cô ta lớn hơn nữa, đoạt hộp giữ nhiệt của Hạ Tịch Nhan đẩy xuống đất.
Đồ ăn rơi đầy đất.
Hạ Tịch Nhan bị nữ chủ càn quấy như vậy, cô cũng có chút tức giận.
"Lúc trước cô là bởi vì cái gì bị cấp trên khai trừ, tôi tưởng chính cô so với ai khác đều rõ ràng, yêu cầu tôi ở trước mặt mọi người nói ra nguyên nhân sao." Hạ Tịch Nhan tới gần Lưu Hân, tựa hồ chỉ cần Lưu Hân gật đầu một cái, cô lập tức liền đem sự tình phát sinh ngày đó đi công bố.
Nhắc tới khởi chuyện này, trong mắt Lưu Hân liền bắn ra mãnh liệt ghen ghét.
Rõ ràng lớn lên có một khuôn mặt tương tự, vì cái gì nữ nhân này có thể có được sủng ái của tuyệt mỹ nam nhân kia.
Mà cô ta buông dáng người đi câu dẫn lại bị cự tuyệt.
Thật không công bằng!
Cô ta không cảm thấy cô ta kém hơn so với nữ nhân trước mặt.
Vì cái gì người được sủng ái không phải là cô ta.
"Chân tướng chính là tình nhân bí mật là cô ghen ghét tôi năng lực làm việc tốt, được cấp trên thưởng thức, tôi chính là một tấm gương sáng, cô cảm thấy tự ti, khiến cho công ty sa thải tôi." Lưu Hân cảm thấy sự tình ngày đó chỉ có ba người biết, hiện tại thủ tịch không ở đây, chỉ có hai đương sự là các cô, không ai có thể phân rõ ai là người nói sự thật.
Hạ Tịch Nhan bị nữ chủ làm cho tức cười.
Trên đời làm sao có thể tồn tại loại người mặt dày vô sỉ như vậy!
"Lưu Hân, cô cho rằng hiện tại chỉ có tôi và cô, tôi liền không thể chứng minh cho mọi người lời cô nói là giả sao."
Hạ Tịch Nhan vốn dĩ không muốn tuyệt tình với nữ chủ.
Nhưng bị người khác hất một bát nước bẩn như vậy, chẳng lẽ còn muốn cô cười hihi haha đi nghênh đón.
Xin lỗi, cô làm không được.
Lưu Hân nghe được Hạ Tịch Nhan nói, cô ta có chút sợ hãi, nhưng ngẫm lại lúc ấy chỉ có ba người biết chuyện, mà JKO tài phiệt thủ tịch không có khả năng sẽ bận tâm loại việc nhỏ như thế này, tự tin của cô ta lại quay về rồi.
"Vậy cô chứng minh a, tôi ngược lại muốn xem xem cô chứng minh như thế nào." Lưu Hân khiêu khích mà nhìn Hạ Tịch Nhan.
Hạ Tịch Nhan đã cho Lưu Hân cơ hội, nhưng cô ta vẫn là từng bước ép sát, vậy không nên trách cô.
Tầm mắt đặt ở đám người đang vây xem tìm kiếm một chút, sau đó Hạ Tịch Nhan đi đến trước mặt một em gái mặc đồng phục, mỉm cười dò hỏi, "Có thể mượn điện thoại của em gọi một cuộc không?"
Em gái học sinh vốn dĩ không muốn cho "tình phụ" trước mắt này mượn điện thoại, nhưng nhìn đến thái độ thành khẩn của cô, thực hào phóng, cũng không giống bộ dạng tình phụ trong ấn tượng của cô bé, có lẽ ở đây có hiểu lầm gì đó, cô bé vẫn là đưa điện thoại cho Hạ Tịch Nhan.
"Cảm ơn." Hạ Tịch Nhan lễ phép nói cảm ơn.
"Không cần, không cần." Đối phương lễ phép khách khí như vậy, ngược lại làm em gái học sinh có chút ngượng ngùng.
Hạ Tịch Nhan dựa theo ký ức của nguyên chủ, tức tốc gọi cho Lăng Vân Tiêu.
Bên kia không bao lâu liền kết nối.
"A lô......" tiếng nói trầm thấp nam tính vang lên.
"Vân Tiêu ca, em bị người ta khi dễ, cô ấy nói anh coi trọng năng lực làm việc của cô ấy, em ghen ghét nên mới bắt anh sa thải cô ấy." Hạ Tịch Nhan giống như đứa trẻ đi mách lẻo với Lăng Vân Tiêu.
//
Min: chương mới lại la lại la ;-; nhớ vote cho tui nha moaz moaz ta.