Giữa màn sương xám dày đặc, theo sau âm thanh kia là kiếm phép chứa đấu khí màu vàng lao tới, chém thẳng vào con sói trong lúc nó chưa kịp đề phòng.
Chỉ nháy mắt, một vết thương dài từ lưng đến bụng bốc hơi nóng xuất hiện trên người con sói khiến nó da tróc thịt bong, máu tanh đỏ sậm chảy xuống đất, máu thịt bị sức nóng của đấu khí nướng chín nhừ, đau đến mức khiến nó phát cuồng tại chỗ, đã không còn thèm khát thịt Giản Lục nữa, nó nhảy lên bỏ qua Giản Lục, nhào vào xâu xé kẻ mới đến.
Từ góc độ của Giản Lục có thể nhìn thấy cậu nhóc cầm kiếm phép bước ra từ sương mù, nét mặt lạnh lùng, toàn thân cháy lên đấu khí màu vàng. Thanh kiếm mang đấu khí trên tay y rực rỡ lóa mắt hơn bất kỳ một lần nào trước đây, xé tan sương xám, chém thẳng về phía ma thú.
Y chỉ liếc nhìn Giản Lục một cái, trong mắt lập lòe những cảm xúc mà Giản Lục không hiểu, rồi xoay sang đấu với con sói kia.
Hynes xuất hiện khiến Giản Lục thở phào, cậu tức thì sinh ra cảm giác “tạm an toàn”, nhưng cũng không phải thật sự an toàn, vì mấy con Minh Linh trùng sau khi bị con sói ném xuống đất, xúc tu gần miệng ngo ngoe vài cái rồi bổ nhào vào người cậu, đúng thật là bụng đói ăn quàng.
Giản Lục mở rộng tinh thần lực, sau khi bắt đám Minh Linh trùng lao đến vào không gian một lần nữa, nhanh chóng dùng Thánh quang chữa trị vết thương vuốt sói trên vai, khó khăn lắm máu mới ngừng chảy, bắt đầu xem Hynes đánh với sói, đồng thời canh chừng xung quanh đề phòng trường hợp có ma thú khác nhân cơ hội đánh lén.
Tiếc rằng vì sương xám quá dày đặc, chỉ nhìn xa được hai mét, hoàn toàn không thấy rõ lắm, chỉ có thể phỏng đoán tình hình chiến đấu qua âm thanh mà thôi.
Tiếng sói tru hơi thảm thiết, hẳn là Hynes chiếm ưu thế.
Khoảng năm phút sau, Hynes bước ra từ làn sương xám, đấu khí màu vàng trên thân kiếm dần tan đi lộ ra thân kiếm đầy vết xước và những vệt máu loang lổ, có thể thấy trong mấy ngày qua y đã chiến đấu không ít.
Giản Lục đánh giá cậu nhóc, tóc khá rối, trong thế giới phủ đầy sương xám này mái tóc vẫn rực rỡ như nắng, gương mặt trắng nõn nghiêm túc nhưng vô cảm, dưới mắt có quầng thâm xanh đậm, có thể thấy đã rất lâu rồi chưa nghỉ ngơi, đôi mắt lam như bầu trời đầu hạ trở nên sâu lắng.
Điều này khiến Giản Lục có ảo giác rằng từ khi rơi xuống đây, Hynes luôn miệt mài tìm cậu.
“Thưa ngài, xin lỗi đã đến muộn.” Hynes quỳ một chân trước mặt Giản Lục, đối diện với tầm mắt Giản Lục đang ngồi dưới đất.
Nghe ra sự áy náy trong giọng nói của y, ánh mắt Giản Lục trở nên dịu dàng, cậu duỗi tay xoa mái tóc vàng mềm mại, nói: “Không sao.”
Hynes chỉ nhìn Giản Lục giây lát rồi ôm cậu lên, đi vào màn sương xám.
Hynes đi rất nhanh, thường xuyên chuyển hướng, có lẽ để tạm tránh những con ma thú lớn ẩn náu trong sương mù. Việc cấp bách bây giờ là tìm một nơi nghỉ ngơi, không nên tiếp tục chiến đấu.
Hynes ý thức rất rõ điều này, đặc biệt là với người mình đang ôm trong ngực.
Người này bấy giờ toàn thân loang lổ vết máu, không một chỗ nào lành lặn, y ở cùng cậu lâu như vậy, lần đầu tiên thấy cậu chật vật đến thế, nhưng dù vậy, những thứ xấu xí kia dường như vẫn không làm bẩn được cậu, đôi mắt nhạt màu vẫn lạnh lùng trong trẻo, tưởng chừng như trên thế gian không gì có thể lọt vào mắt cậu.
Cậu là Thánh tử của Thần điện Ánh Sáng, một người được định sẵn là cao quý thánh khiết, không vươn bụi trần.
Khiến người khác muốn vấy bẩn cậu, buộc cậu lộ ra những dáng vẻ khác thường.
Đi khoảng một giờ sau, Hynes tìm thấy một cái hang dài năm mét, cao hai mét, khá thấp, nhưng với hai cậu nhóc vị thành niên thì vừa đủ, hơn nữa cửa hang nhỏ thêm một lớp bảo vệ thiên nhiên, ma thú to lớn không vào được.
Giản Lục uống một lọ thuốc phép giúp khôi phục năng lượng, nhân lúc sương xám chưa hút hết năng lượng, cậu liên tục bố trí phép cảnh báo và phép cản trở. Nơi này thật sự quá quái dị, đám sương xám như có tư duy, chỉ hút năng lượng phép thuật trong cơ thể Pháp sư nhưng lại không để ý đến những loại năng lượng khác, cũng không chạm đến vật phẩm phép thuật.
Giản Lục lấy túp lều màu vàng ra để Hynes dựng, chỉnh độ lớn của lều gần bằng hang động, đây là chỗ tiện lợi của lều được chế tạo bằng thuật luyện kim, không những có chức năng phòng thủ, lúc cần còn có thể điều chính kích cỡ lớn nhỏ tùy theo nơi ở, dùng lều phép thuật ở đây sẽ an toàn hơn.
Dựng lều xong, Hynes ôm Giản Lục vào trong, đoạn lấy nước từ nhẫn không gian ra đun nóng, lau vết bẩn trên người cậu.
Hiện Giản Lục là người tàn tật, nên cậu chỉ có thể ngồi trong phòng tắm để Hynes giúp rửa sạch vết bẩn trên người, nói đơn giản hơn là, cởi sạch trước mặt một người khác.
Nhưng thần kinh thô của cậu chỉ nghĩ đây là giúp đỡ giữa anh em với nhau, thế nên chỉ đặt khăn lông che vị trí quan trọng dưới bụng, rồi bình thản ngồi đó =.=.
Hynes ngồi sau lưng, dùng khăn lau vết máu khô trên lưng cậu, một bàn tay dọc theo làn da trơn bóng không tì vết lần xuống dưới, đôi mắt xanh lam dần trở nên đậm màu, mãi đến khi nghe thấy giọng nói lạnh nhạt không chút tình cảm của Giản Lục mới khiến y hoàn hồn, rũ mắt tiếp tục lau giúp cậu.
Kể từ khi ngã xuống, Giản Lục đã gặp quá nhiều chuyện, đầu tiên là vỡ mạch máu, tiếp theo là ngã liệt toàn thân, cuối cùng bị sói vồ, trong đó có một loại tàn tật cấp ba, tất nhiên cậu sẽ không thể tự lau sạch vết máu trên người, nên mấy ngày qua người cậu bẩn đến mức lập kỷ lục mới, khiến cậu chịu không nổi, nhân dịp này phải lau rửa sạch sẽ.
Một giờ sau, Hynes mới lau sạch máu và những cục máu đông trên người của Giản Lục, sau đó giúp cậu băng bó vết thương do sói vồ trên vai rồi dùng một tấm khăn lớn bao lấy cậu ôm lên giường.
“Chân ngài bao giờ thì khỏi?” Hynes vừa dùng khăn cẩn thận lau khô mái tóc bạc của Giản Lục, vừa hỏi.
Ở chỗ Giản Lục không nhìn thấy, y si mê nhìn mái tóc mềm như tơ lụa lấp lánh ánh trăng, tựa như loài rồng khổng lồ cuồng nhiệt với vàng bạc đá quý, luôn khát khao muốn chiếm lấy.
Thần kinh thô của Giản Lục không nhận ra ý đồ tà ác kia, bấy giờ cậu mặc một chiếc áo phép ngắn tay ống rộng, dùng tay nhấn xoa đôi chân mất cảm giác của mình, đáp: “Chắc phải nửa tháng, Hynes, khoảng thời gian này phải làm phiền cậu rồi.”
“Đây là vinh hạnh của tôi, thưa ngài!” Hynes đáp.
Cuối cùng hai người đã có thể ngồi xuống trò chuyện với nhau, trao đổi về những việc gặp phải trong mấy ngày qua.
Tình huống của Hynes giống như Giản Lục suy đoán, nhờ có khiên phép thuật của Giản Lục bảo vệ, hơn nữa không bị Pháp sư Giản Lục vạ lây nên khi y rơi xuống không gian đầy sương xám này đã chạm đất an toàn, không thảm như Giản Lục. Sau khi đáp xuống, y lập tức đi tìm Giản Lục, vì bị sương mù cản trở tầm nhìn khiến việc tìm kiếm gặp khó khăn, nhiều lần bị lạc phương hướng nên lâu như vậy mới tìm thấy.
Nghe Giản Lục kể chuyện của cậu, Hynes trầm tư: “Nơi này có pháp trận hút năng lượng phép thuật sao?” Đây là nguyên nhân lúc đó người này đẩy y ra?
Tuy rằng vào khoảnh khắc Giản Lục biến mất trong sương xám, y đã hiểu ra hành động của Giản Lục không phải muốn vứt bỏ y, nhưng mãi đến khi Giản Lục toàn thân đẫm máu nằm đó sắp bị một con sói ăn thịt mới khiến y hết gút mắc, cảm xúc hung bạo trong lòng rốt cuộc cũng dịu lại.
Cuộc sống trong phố Bóng Tối thuở nhỏ khiến y luôn mang lòng hoài nghi cả thế giới, mãi đến khi người này đưa y ra khỏi phố Bóng Tối, tự tay dạy dỗ, thậm chí lo cho y từng li từng tí. Y biết dường như người này muốn bồi dưỡng y thành một người chính trực, công bằng, có trách nhiệm, một Kỵ sĩ đủ tư cách, nhưng loại người như vậy hoàn toàn trái ngược với tính cách của y, vì để cậu vui, y phải giả vờ theo.
Nhưng, việc ngoài ý muốn xảy ra, cảm giác hoài nghi cả thế giới lại trỗi dậy.
Mãi tận khi biết mục đích của cậu, đầu y chợt nảy lên suy nghĩ: “A, quả nhiên người này là một tên ngốc, vì chỉ kẻ ngốc mới bằng lòng mạo hiểm mạng sống của mình, giúp y có cơ hội thoát khỏi nguy hiểm.”
Và tất nhiên, hành vi này của Giản Lục khiến y rất cảm động.
Cảm động đến mức khiến những điều tăm tối ẩn sâu dưới đáy lòng bắt đầu nảy mầm, muốn người này từ nay về sau chỉ nhìn y, khiến cậu cả trong lẫn ngoài đều chỉ có mình y.
Chỉ mỗi y mới khiến cậu làm hành động như vậy, ngoài y ra không ai được phép!