Đã nhặt về một đàn em, Giản Lục phải phụ trách mọi thứ cho nó. Ít ra thì không thể thiếu việc đầu tư trong giai đoạn đầu, phải đầu tư thì mới có lợi nhuận chứ.
Thế nên, hôm sau ăn bữa sáng xong, Giản Lục lập tức bảo Verna gọi Kỵ sĩ Ánh Sáng Chris lại đây.
Hiện Giản Lục còn nhỏ, Thần điện Ánh Sáng chỉ yêu cầu cậu học thật tốt, tiến bộ mỗi ngày, khi có thành tích rồi mới là lúc hiến dâng thân mình báo đáp Thần điện, chí ít cũng phải hơn chục năm nữa. Vậy nên khoảng thời gian này, trong giai đoạn trưởng thành của cậu, ngoại trừ Verna chăm lo sinh hoạt thường ngày, Chris cũng là một trong những Kỵ sĩ được Thần điện Ánh Sáng phái đến bảo vệ cậu.
Đã là Kỵ sĩ bảo vệ cậu, tất nhiên sẽ để mặc cậu ra lệnh cho Chris.
“Chris, từ hôm nay trở đi, phiền ngươi dạy kỹ năng chiến đấu cho Hynes.”
Chris là thiếu niên nghiêm nghị có mái tóc xoăn màu nâu đỏ, đôi con ngươi hổ phách, năm nay chỉ mới mười lăm tuổi nhưng đã là chiến sĩ đồng cấp ba, rất có thiên phú về đấu khí, tuy chưa bằng tên yêu nghiệt Hynes, nhưng cũng là một thiên tài, trong tương lai nhất định có thể vượt qua kiểm tra của Thần điện Ánh Sáng, trở thành Thánh kỵ sĩ. Để hắn dạy kỹ năng chiến đấu cho Hynes thì không gì tốt hơn.
Hynes hết nhìn Chris rồi lại nhìn Giản Lục. Khi Giản Lục vừa xuất hiện ở phố Bóng Tối, nó đã đoán được ngay địa vị của Giản Lục, đây cũng là nguyên nhân khi đó nó quyết định tiếp cận người này. Nhưng sau khi được đưa đến Thần điện Ánh Sáng, nó mới nhận ra rằng với thân phận của mình hiện giờ, muốn ở bên cạnh Thánh tử của Thần điện Ánh Sáng là điều không hề dễ dàng, Giản Lục là người đã thay đổi số phận của nó.
“Hynes, từ hôm nay trở đi, cậu sẽ theo Chris học kỹ năng chiến đấu.” Giản Lục cúi người nhìn thẳng vào Hynes, lòng thầm khinh bỉ thân hình bé nhỏ xinh xắn của boss hủy diệt thế giới tương lai, ngoài mặt lại thanh cao nghiêm nghị, “Nếu cậu muốn chính thức được ở lại Thần điện Ánh Sáng, thì năm năm sau phải vượt qua đợt kiểm tra của Thần điện.”
Hynes cúi đầu rồi lại ngẩng lên nhìn gương mặt cậu, hỏi với giọng non nớt: “Nếu vượt qua, tôi có thể ở cạnh ngài không?”
Không chắc lắm, còn phải qua hai kỳ kiểm tra quan trọng để trở thành Thánh kỵ sĩ và Thánh kỵ sĩ bảo vệ nữa cơ.
Nhưng Giản Lục không nói cặn kẽ những điều này với bé con năm tuổi, sau này lớn lên nó sẽ tự biết, cậu nở nụ cười hiếm hoi, “Ta hi vọng thế, Hynes, cậu nghĩ sao?”
“Tôi cũng mong vậy.” Hynes dè dặt vươn tay, thấy thiếu niên trước mắt mình vẫn mỉm cười như cũ, bèn đặt tay lên hai đầu gối người nọ, nhìn chăm chú vào đôi mắt cậu: “Sẽ không phụ lòng ngài.”
Giản Lục sửng sốt, sau đó phấn khởi lắm.
Tuy rằng Hynes không thể hiện rõ, nhưng sao có thể ngăn cậu cảm nhận được sự đề phòng của nó chứ, nó rõ ràng chưa tin tưởng cậu. Hành động của nó bây giờ cho thấy nó đã thả lỏng ít nhiều. Mà điều Giản Lục phải làm là khiến Hynes tin tưởng cậu, ỷ lại cậu, cuối cùng trở thành đàn em trung thành của cậu.
Sau khi giao Hynes cho Chris, Giản Lục rời khỏi cung điện của mình, đến một tòa tháp pháp sư trong Thần điện Ánh Sáng.
Thần điện Ánh Sáng có tổng cộng bảy tòa tháp pháp sư, là nơi tượng trưng cho thân phận của Pháp sư thông thái, thực lực của Pháp sư thông thái sẽ quyết định số tầng của tòa tháp. Hiện trong Thần điện Ánh Sáng có bảy vị Đại pháp sư bảo vệ Thần điện, trong mắt người thường, những vị Pháp sư này giống như quái vật khổng lồ, không ai dám gây chuyện với Thần điện Ánh Sáng.
Ngoại trừ các Pháp sư thông thái, nghe nói trong Thần điện còn một vị Pháp thánh, nhưng vị Pháp thánh này vẫn luôn tu luyện, không ai biết hắn tu luyện ở đâu trong Thần điện Ánh Sáng. Chỉ cần Thần điện xảy ra việc lớn, hắn sẽ ra tay giúp đỡ, đây mới là nguyên nhân chính khiến các thế lực trên đại lục Olaven không dám trêu chọc Thần điện.
Giản Lục đi vào một tòa tháp pháp sư.
Trong mỗi tòa tháp phép thuật đều yểm phép cấm, ngăn cản người lạ đến gần, Giản Lục mang theo một chìa khóa khắc bùa chú phép thuật giúp cậu tự do ra vào. Chủ nhân tòa tháp pháp sư này là Đại pháp sư cấp bảy Creed, cũng là thầy dạy phép thuật cho Giản Lục và Thánh nữ Amelia.
Hôm nay Giản Lục tới hơi muộn, khi cậu đến, đã thấy một cô bé xinh đẹp đang ngồi đó. Cô bé xinh đẹp khoảng mười tuổi, mái tóc dài màu bạc, đôi con ngươi vàng kim, gương mặt trắng nõn, trông như thiên sứ dưới trần gian làm lu mờ tất cả những người đứng cạnh, tất nhiên ngoại trừ Giản Lục, hai người gần như đẹp ngang nhau.
Đây chính là Thánh nữ của Thần điện Ánh Sáng, Amelia Adams.
Vật hi sinh giống cậu.
“Jane, hôm nay cậu đến muộn.” Amelia lật Sách Thánh trong tay, nghiêm nghị rằng.
Cô bé tuy xinh, nhưng quá mức nghiêm túc, lúc nào cũng giống bà cụ non, khiến Giản Lục vô cùng hoài nghi cách giáo dục của Thần điện Ánh Sáng. Tuy nhiên cậu chơi với cô bé xinh xắn một năm rồi, hằng ngày tiếp xúc cũng dần dà tác động đến cô bé, khiến cô bé thay đổi khác một trời một vực so với trong cốt truyện.
Ít ra lúc này người đẹp đã bớt bảo thủ, lại còn bị Giản Lục dạy hư.
“Xin lỗi, hôm nay có chút việc, sẽ không có lần sau.” Giản Lục đáp với giọng dịu dàng.
Amelia liếc nhìn cậu, đoạn gật đầu không nói gì nữa.
Giản Lục cũng lấy Sách Thánh trong nhẫn không gian ra, ngồi đọc phía đối diện Amelia, lặp lại bài tập cần làm hàng ngày là phân tích hai quyển Sách Thánh dày như cục gạch.
Một giờ sau, cuối cùng Đại pháp sư Creed cũng đi xuống từ tầng cao nhất của tòa tháp, Giản Lục và Amelia cũng bắt đầu một ngày học tập bận rộn.
Mãi đến giữa trưa, Creed dạy xong hai loại phép thuật sơ cấp cần học hôm nay, bèn rời đi để hai học sinh của mình tự sắp xếp thời gian buổi chiều.
Giữa trưa sẽ có người mang thức ăn đến, Giản Lục gặm thịt ma thú trong nhạt nhẽo, ăn suốt một năm, sắp táo bón mất, văn hóa ẩm thực trên đại lục Olaven rất nghèo nàn, chỉ có ba loại hấp, nướng, luộc, ăn đi ăn lại vẫn mấy món này.
Không biết Hynes có dùng bữa chưa.
Ăn xong, hai người cũng không nghỉ ngơi mà bắt đầu luyện tập hai phép thuật sơ cấp vừa học hôm nay.
Một là Thuật ánh sáng, còn một là Thuật suy yếu.
Dù là Thần điện Ánh Sáng cũng không thể chỉ biết những phép thuật chữa trị, mà còn phải biết thật nhiều phép thuật chiến đấu, nếu không sau này họ ra ngoài làm nhiệm vụ, chỉ biết chữa trị chứ không thể chiến đấu hoặc chạy trốn, rồi bị các thế lực Bóng Tối đối đầu với Thần điện Ánh Sáng tiêu diệt, thế có phải oan uổng không?
Buổi chiều là thời gian tự học, thông thường sẽ học những thứ mình thích, dù là luyện tập phép thuật, Thuật luyện kim, Bùa chú phép thuật, hoặc đến thư viện của Thần điện Ánh Sáng đọc sách, cũng đều do chính họ quyết định. Giản Lục và Amelia luôn rất tự giác, không bao giờ lãng phí thời gian. Đôi khi sẽ ở lại trong tháp pháp sư học, đôi khi cũng sẽ về cung điện của mình học tiếp.
Giản Lục vốn có bí mật, không thể thoải mái như Amelia, nên thường sẽ về phòng mình để học.
Sau khi nhuần nhuyễn hai loại phép thuật vừa học, Giản Lục bèn thu dọn đồ đạc đi về.
Amelia vốn đang luyện tập mồ hôi nhễ nhại thấy thế, đột nhiên nói: “Jane, nghe nói cậu dẫn một thằng bé từ phố Bóng Tối về, còn nói sau này để nó đi theo, trở thành Thánh kỵ sĩ bảo vệ cậu, có thật không?”
Giản Lục thấy người đẹp tuy nghiêm mặt, nhưng trong ánh mắt lộ ra sự quan tâm, biết rằng một năm xây dựng quan hệ của mình đã không uổng phí, gật đầu cười, “Chuyện này là thật, nó tên Hynes, năm nay năm tuổi, là một bé ngoan.” Ngoài ra còn kiêm chức boss hủy diệt thế giới trong tương lai, trâu bò chưa.
Amelia nhíu mày, chần chừ nói: “Thiên phú chiến đấu thế nào?”
“Khá tốt, không thua Chris.”
Hôm qua khi dẫn người về, tất nhiên phải kiểm tra thiên phú của Hynes, nếu không có tài chiến đấu, dù Giản Lục có lên tiếng, Thần điện Ánh Sáng cũng sẽ không đưa nó về. Còn kết quả kiểm tra, đương nhiên là một trong những thiên tài khiến người khác phải thán phục, mà trong khi đó dòng máu rồng Hoàng Kim của Hynes còn chưa thức tỉnh, chờ thức tỉnh rồi, chỉ sợ phải thốt lên rằng đúng là thiên phú của yêu quái.
Amelia thở phào, nói: “Vậy cũng tốt.” Sờ quyển Sách Thánh trong tay, Amelia trầm ngâm, hay mình cũng học Jane bồi dưỡng Thánh kỵ sĩ cho riêng mình, như vậy vừa có tình cảm sâu nặng, sau này cũng không sợ Thánh kỵ sĩ bị hội đồng trưởng lão khống chế.
Giản Lục không biết vì hành động của cậu mà Amelia nảy ra ý tưởng nuôi Thánh kỵ sĩ từ bé, bấy giờ cậu vui vẻ trở về cung điện của mình.
Đến bãi đất trống trước cung điện, Giản Lục bắt gặp Hynes đang phóng đấu khí, vừa nghĩ đến, màn hình hệ thông lập tức bắn ra tư liệu về Hynes.
Hynes Saint Stuttgart, một nhân vật chính trong cốt truyện, độ hung tàn tiềm ẩn: , độ hung tàn hiện tại: .
Giản Lục: =口=! Mới qua nửa ngày, độ hung tàn đã nhảy thẳng lên rồi, có phải hơi nhanh quá không? Không hổ là Thánh kỵ sĩ mang dòng máu rồng Hoàng Kim nhỉ?
Nhìn thấy Giản Lục, Hynes thu hồi đấu khí, phấn khởi chạy đến chỗ cậu. Vóc người nhỏ bé gầy gò, chiếc áo choàng khoác bên trên cũng bay phấp phới theo.
“Thưa ngài, tôi biết phóng đấu khí rồi.”
Giọng bé con rất vui, nhìn khuôn mặt đỏ bừng thì biết nó đang hưng phấn biết nhường nào.
Giản Lục nở nụ cười khen ngợi, xem ra vì hôm nay Chris dạy nó phóng đấu khí thành công, nên độ hung tàn của nó mới vọt lên cao như vậy.
Được cậu khen, Hynes càng vui sướng.
Khi kiểm soát được đấu khí để sử dụng, nó phát hiện sức mạnh cuồn cuộn trong cơ thể mình, sức mạnh ấy khiến nó rốt cuộc cũng có cảm giác chân thật về nơi mình đang ở, đặc biệt là khi được người có nụ cười rất đẹp kia khen ngợi, Hynes không tài nào diễn tả được cảm giác ấy, nhưng nó biết, có thứ gì đó đã thay đổi.
Khiến tim nó bỗng chốc được thỏa mãn.
Nó thích cảm giác này.