Sauron thấy cậu đi chọn nguyên liệu luyện kim, bèn bám theo sau.
“Nếu ngài muốn mua gì, tôi có thể giảm giá cho ngài.” Sauron nói một cách ân cần, đôi mắt bị đống thịt mỡ trên mặt kẹp thành một đường ti hí cứ láo liên ngang dọc, rõ ràng là có âm mưu.
Hắn muốn thành lập quan hệ hợp tác lâu dài với Giản Lục, trước hết phải tạo ấn tượng tốt, ở tuổi này Giản Lục đã có thể vẽ cuộn giấy phép thuật hệ ánh sáng sơ cấp, tương lai chắc chắn rộng mở thênh thang.
Giản Lục liếc nhìn hắn, mặt vô cảm.
Hynes thấy tên heo béo này cứ xoay quanh Giản Lục, nhíu mày, mặt hiện rõ vẻ khó chịu, chỉ muốn nướng hắn thành con heo. Y nhìn Giản Lục, lần đầu phát hiện ra rằng, hóa ra y không thích ai quá ân cần với cậu, càng ghét Giản Lục chú ý đến ai khác ngoài y.
Y lấy làm lạ vì cảm xúc của mình, nhưng khi nghĩ kỹ lại, cũng lập tức hiểu rõ.
Hôm nay Giản Lục ra ngoài, tất nhiên phải hóa trang, cậu nhuộm đen mái tóc màu bạc, dùng nước phép để màu da sạm đi một chút, nhưng dù vậy, cậu vẫn rất đẹp, mang khí chất thánh khiết do Thần điện Ánh Sáng dốc lòng dạy dỗ, chỉ mỗi khí chất đã có thể bù đắp mọi khuyết điểm. Người cao quý trang nhã như vậy, lại bị một tên béo đáng khinh xun xoe vây quanh, nhìn sao cũng thấy không hài hòa, quá ngứa mắt.
Vì con heo này ảnh hưởng đến vẻ đẹp của Giản Lục, nên y muốn tống khứ hắn đi.
Hiểu rõ điều này, Hynes nhân lúc Giản Lục đang chọn máu ma thú, nhìn chòng chọc Sauron với ánh mắt tàn bạo.
Sauron là thương nhân thành đạt, tất nhiên tai nghe bốn phương, mắt nhìn tám hướng, tuy luôn dõi theo mọi hành động của Giản Lục, nhưng cũng không bỏ quên tên nhóc đi cùng cậu, lúc này thấy nó lườm mình, có hơi rợn tóc gáy, cơn ớn lạnh khiến hắn nổi cả da gà, bèn lặng lẽ lùi vài bước.
Quả nhiên, ánh mắt cậu nhóc đã dịu hơn nhiều, Sauron thầm lau mồ hôi lạnh.
Xem ra không chỉ vị Pháp sư biết chế tạo cuộn giấy hệ ánh sáng này không dễ chọc, mà cậu nhóc trông có lẽ là Chiến sĩ này cũng thế.
Giản Lục nhẩm tính số tiền vừa kiếm được, nguyên liệu luyện kim mình thấy hứng thú mỗi thứ đều mua một ít, sau đó gọi Sauron tới gần, hỏi thăm xem nếu muốn mua một lượng lớn dược liệu phép thuật thì nên đi đâu mua sẽ rẻ.
“Ngài là Dược sư?” Sauron hơi hoang mang, hắn cứ tưởng Giản Lục là Luyện kim sư, không ngờ cậu còn kiêm chức Dược sư, sức lực ở đâu ra mà học lắm thế?
“Không phải, chỉ định thử vài loại thuốc phép sơ cấp có ích thôi.” Giản Lục nói dối không chớp mắt: “Đôi khi ra ngoài mà gặp chuyện gì, có thuốc phép sơ cấp cũng tiện lắm.”
Sauron nghe là hiểu, ngoài việc tu luyện trong phòng, Pháp sư cũng thích ra ngoài tìm cơ hội đột phá, những chuyện từng gặp trong đời nhiều không kể xiết. Chắc ngài đây là người lo xa, thích chuẩn bị trước, dù sao cũng chẳng liên quan đến hắn, hắn chỉ là một thương nhân, tìm và giữ khách hàng tiềm năng là được.
Sauron lập tức nói hết những gì mình biết cho Giản Lục, hơn nữa còn đề cử một số thế lực và đoàn lính đánh thuê chuyên gieo trồng cây cỏ phép thuật, sau đó còn kể sơ về tình trạng những cửa hàng dược liệu ở con phố bên cạnh, vô cùng nhiệt tình.
Sau khi Giản Lục ra khỏi cửa hàng phép thuật Sauron, cậu đã dùng hết hai phần ba số tiền vàng kiếm được, một phần ba còn lại cậu định dẫn Hynes đi mua vũ khí của Chiến sĩ, cả quần áo nữa, trẻ con lớn nhanh, lại là Chiến sĩ, trình độ phá quần phá áo không tầm thường chút nào, phải mua nhiều chút. Và, nếu đã có tiền, tất nhiên phải đến nhà hàng sang trọng nhất đế đô khao y một bữa.
Lúc ra khỏi cửa hàng, Giản Lục cũng đề phòng cẩn thận, lén bày ra vài phép thuật sơ cấp, khi cậu dẫn Hynes tới một cửa hàng vũ khí, cảm giác được sự dao động của phép thuật, đôi mắt đen láy trở nên long lanh hơn.
Hynes chợt ngẩng đầu nhìn cậu, nhận thấy khuôn mặt cậu tuy vẫn hờ hững như thường ngày, nhưng trong mắt như có ánh kiếm sắc bén, bèn hiểu ra.
“Ngài muốn mua gì?” Nhân viên cửa hàng vũ khí tươi cười bước đến hỏi.
Giản Lục nhìn một lượt, chỉ vào một thanh kiếm treo trên tường: “Lấy kiếm này xuống cho ta xem thử.”
Đây là một thanh kiếm phép cấp đồng, trên chuôi kiếm nạm một viên đá quý khắc bùa phép, khi Chiến sĩ phóng đấu khí ra, chuôi kiếm này có tác dụng hỗ trợ, giúp đấu khí của Chiến sĩ càng thêm mạnh mẽ, sức sát thương cũng gấp đôi kiếm bình thường. Vừa hay chiều dài của thanh kiếm này rất thích hợp cho những cậu bé dưới mười ba tuổi sử dụng, chất lượng cũng khá.
Bây giờ cậu không có nhiều tiền lắm, không thể mua cho Hynes thứ tốt hơn.
“Hynes, cậu nhìn thanh kiếm này xem, thích không?” Giản Lục đưa kiếm phép cho Hynes.
Hynes cầm kiếm trong tay ước lượng, thử thả đấu khí ra, nhìn đấu khí màu vàng trở nên rực rỡ hơn nhờ kiếm phép, bèn gật đầu nói: “Tốt.” Nhưng quá nhẹ, chỉ vài năm thôi e rằng chất lượng của kiếm không theo kịp sức mạnh của đấu khí, đến lúc đó đấu khí sẽ làm hỏng kiếm.
Tuy nhiên, đây là thanh kiếm đầu tiên Giản Lục tặng cho y, Hynes không chê nó.
Y rất thích cảm giác được Giản Lục quan tâm.
Thấy y thích, Giản Lục nói với nhân viên: “Thanh kiếm này bao nhiêu tiền?”
“Ba trăm đồng vàng, thưa ngài.” Anh trai phục vụ tươi cười niềm nở, bán được thanh kiếm phép này, hắn cũng được hưởng ít hoa hồng.
Giản Lục sượng người trong giây lát, đoạn vờ như không có việc gì nói: “Ta mua.” Dứt lời, cậu đặt tay lên quầy, ba trăm đồng vàng lập tức xuất hiện.
Hynes nhìn Giản Lục, cảm thấy tâm trạng cậu lúc này hơi kỳ diệu, tuy ngoài mặt rất bình tĩnh, nhưng trong lòng chợt trở nên phiền muộn, y chớp mắt, thầm suy đoán không biết Giản Lục bị làm sao.
Chẳng mấy chốc Hynes đã biết vì sao Giản Lục buồn phiền như vậy.
“Hynes, chờ lần sau ra ngoài mua quần áo cho cậu vậy.” Ánh mắt Giản Lục hơi hoảng hốt, “Ta cảm thấy lúc về phải vẽ thêm vài cuộn giấy phép thuật mới được.”
Tuy cậu nói giảm nói tránh, nhưng Hynes vẫn hiểu: Không có tiền!
Nhìn cậu cố gắng duy trì vẻ ngoài cao quý thánh khiết, nhưng lại bị xấu hổ trong mắt tố cáo, nhịp tim của Hynes chợt tăng tốc, Giản Lục như vậy khiến y rất muốn đến gần, đây là một Thánh tử Thần điện Ánh Sáng mà chỉ mình y nhìn thấy, những kẻ khác chỉ biết tới mặt lạnh lùng xa cách của cậu, nhưng không biết rằng cậu cũng sẽ lén lút làm vài chuyện khó có thể diễn tả, cũng sẽ phiền muộn vì một số chuyện nhỏ.
“Không sao, vậy lần sau lại đến.” Hynes nói, ra dáng trẻ con ngoan ngoãn vâng lời.
Quả nhiên, thiếu niên trước mặt nhếch môi cười, rồi vươn tay xoa đầu y.
Hynes ngoan ngoãn cúi đầu, giấu đi biểu cảm trên mặt.
Tuy không thể mua quần áo cho Hynes, nhưng Giản Lục vẫn đủ tiền để mời Hynes đến nhà hàng ăn một bữa, dù đó không phải ở nhà hàng sang trọng nhất ở đế đô.
Sau khi mua vũ khí, hai người hội hợp với Chris.
Lúc này trên danh nghĩa Chris vẫn là Kỵ sĩ bảo vệ Giản Lục, nhưng Giản Lục không muốn để Chris biết quá nhiều bí mật của mình, không phải vì không tin tưởng hắn, mà là không tin Hội đồng trưởng lão của Thần điện Ánh Sáng, vậy nên khi mua mấy thứ này với Hynes, cậu đã tách Chris ra. Trùng hợp Chris cũng cần giải quyết việc riêng, đôi bên đều hài lòng.
Ăn uống no nê, ba người dự định trở lại Thần điện Ánh Sáng.
Nhưng sau khi theo Giản Lục qua hai con phố, Chris và Hynes phát hiện Giản Lục đi đường vòng, Hynes ngẩng đầu nhìn thiếu niên bên cạnh mình, thấy cậu vẫn giữ bình tĩnh, bàn tay nắm tay y chặt hơn mọi ngày, y liếc nhìn xung quanh, giữ im lặng.
Một lát sau, Hynes, Chris đứng bên cửa sổ gác mái của một ngôi nhà hoang thấp bé trong con hẻm tối tăm, nhìn một đám người vội vã bên dưới, những người đó vội chạy đi, rồi lại chạy về, bắt đầu lục soát từng nhà một.
Nhìn một lát, Hynes quay đầu về phía Giản Lục cũng đang đứng bên cạnh.
“Thưa ngài, cần chúng tôi xử lý chúng không?” Y ước lượng sức chiến đấu của mình và Chris, cảm thấy đây chỉ là mấy tên yếu ớt.
Giản Lục nhìn Hynes với ánh mắt lạnh nhạt, “Cậu xử lý được mấy tên?”
Hynes thầm đánh giá thực lực của mình: “Năm tên.”
Chris vội nói: “Mấy tên này không thành vấn đề.” Hắn liếc nhìn Hynes, “Nhưng Hynes có thể nhân dịp này kiểm tra năng lực bản thân.”
Giản Lục nghe vậy đứng thẳng dậy: “Ta cũng đi.” Cậu cũng cần thực chiến.
Hynes sửng sốt, thốt lên theo bản năng: “Không được, ngài là Pháp sư, sẽ bị thương mất…”
Gương mặt nghiêm túc của Chris cũng lộ vẻ không đồng tình.
Giản Lục cảm thấy mình bị hai tên này coi thường, tuy trong mắt mọi người, đúng thật là Pháp sư rất yếu ớt, nhưng cậu biết độ nữ chính mạnh cỡ nào, cô là người học cả phép thuật và đấu khí, nên cậu không dám thờ ơ việc rèn luyện cơ thể, dù không có đấu khí, tố chất cơ thể không bằng Chiến sĩ, nhưng ít nhất khi đánh không lại, cũng còn đủ sức chạy trốn.
Hiếm có cơ hội ra tay, nên cậu cũng nóng lòng muốn thử, mặc kệ hai tên kia.
“Nghe lời, ta làm được.” Thấy Chris nhíu mày, Giản Lục nhìn hắn với gương mặt vô cảm, như vậy uy nghiêm hơn chút, “Nếu ta đánh không lại, ngươi cứu ta là được.”
Chris đành đồng ý, quyết định chốc nữa phải quan sát thật kĩ, bất cứ tình huống nào xảy ra cũng đều có thể kịp thời cứu cậu.
Chris đang nghĩ ngợi, chợt phát hiện ngoại trừ mấy tên đuổi theo bọn họ, lại thêm một đám người tiến vào, hơn nữa đám này còn đang đuổi theo hai người khác.
Giản Lục và Chris xui xẻo chạm mặt bọn họ.
Khi tầm mắt của thiếu niên đang bị truy đuổi và Giản Lục chạm nhau, thật ra sự chú ý của Giản Lục đã đặt hết lên màn hình hệ thống, cậu thầm thở dài, nhân vật trong cốt truyện đến rồi.