【 Thành công trở thành bạch nguyệt quang trong lòng Bạc Ngôn Thần, nhiệm vụ hoàn thành %. 】
Khi Thẩm Ngư tỉnh lại, giọng nói máy móc vừa vang vọng bên tai, giọng nói này làm nàng tỉnh lại từ nhân thiết của Mục Vũ, cảm giác rút linh hồn ra cũng không dễ chịu, nhưng nàng cần phải dùng tính cách của Mục Vũ và linh hồn chân chính đi vào cốt truyện.
Hệ thống kiểm tra thấy linh hồn của nàng mệt mỏi 【 Ký chủ, cô không sao chứ? 】
Thẩm Ngư nhìn xung quang sáng trưng, thân thể như là được người khác tắm rửa sạch sẽ, quần áo cũng đã thay đổi, tơ lụa mềm nhẵn, áo trong được mau bằng tơ tằm xa hoa trong cung, đông ấm hạ mát, không phải người bình thường có thể mặc, không nghĩ tới sẽ mặc trên người nàng.
“Không sao, nơi này là chỗ nào?”
【 Nơi này là tẩm cung. 】
“Bạc Ngôn Thần đâu?”
【 Hắn…… Hắn tỉnh lại. 】
Hệ thống nói hắn hẳn là chủ nhân cách, nam hài thánh phụ trong ấn tượng kia, đưa nàng tới nơi này là nhân cách thứ hai, nhân cách tàn bạo.
Thẩm Ngư chống tơ lụa gấm vóc ngồi dậy, vừa mới mặc quần áo đặt ở bên cạnh vào, ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân vội vàng.
“Công chúa, ngài đừng làm khó dễ nô tài, nơi này không thể vào, Hoàng Thượng phân phó không cho bất luận kẻ nào đi vào, công chúa!”
Đoàn người mênh mông cuồn cuộn đi đến, dẫn đầu là một nữ tử ăn mặc hoa lệ, tư sắc yểu điệu, đôi mắt đẹp tạm dừng trên mặt Thẩm Ngư, kinh diễm đến chán ghét, “Ngươi là nữ nhân thanh lâu hoàng huynh mang về?”
Thẩm Ngư nhìn nàng ta một cái, đôi mắt buông xuống, khuôn mặt trắng nõn không son phấn, lại đẹp đến rung động lòng người, làm đám hạ nhân phía sau mê muội.
Nữ tử thấy nàng không nói lời nào, càng thêm buồn bực, tiến lên định xé rách khuôn mặt nàng, chính là gương mặt này làm hoàng huynh mê đến thần hồn điên đảo đi, nếu gương mặt này không còn, xem nàng còn câu dẫn hoàng huynh bằng cách nào.
Nghìn cân treo sợi tóc, Thẩm Ngư cực nhanh bắt lấy tay nàng ta, con ngươi đen nhánh thuần tịnh nhìn nàng ta chăm chú, “Ngươi muốn làm gì?”
Nữ tử nhìn đôi mắt của nàng mà quên luôn giãy giụa, sau khi hoàn hồn mới phát hiện bản thân thế nhưng đắm chìm trong sắc đẹp của nàng!
“Ngươi buông bổn cung ra! Tiện tì, ngươi biết bổn cung là ai không?” Nữ tử trợn mắt giận dữ nhìn.
Thẩm Ngư buông tay trong lúc nàng ta đang giãy giụa, tùy ý nàng ta đột nhiên ngã xuống mặt đất chật vật.
Nữ tử giận không thể nén, quát đám hạ nhân phía sau, “Bắt lấy nàng cho bổn cung! Đều ngu ngốc đứng đấy làm gì? Muốn chết phải không!”
Bọn hạ nhân sôi nổi hoàn hồn, vừa định tiến lên bắt nàng, một tiếng Hoàng Thượng giá lâm vang lên làm bọn họ sợ tới mức quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu.
Thẩm Ngư ngước mắt, nhìn thấy nam nhân đi tới một thân long bào, góc áo chiết xạ ánh vàng, ngũ quan góc cạnh rõ ràng như được điêu khắc tỉ mỉ, tuấn mỹ tuyệt luân, đôi mắt đạm mạc nhìn một màn này, trước sau không liếc nhìn Thẩm Ngư một lần, con ngươi hẹp dài dừng lại trên người nữ tử kia, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Sự phẫn nộ trên mặt nữ tử biến mất hầu như không còn, chỉ còn lại ủy khuất, từ trên mặt đất đứng lên, chạy đến trước mặt nam nhân, “Hoàng huynh, nàng đẩy Ngọc nhi xuống đất, Ngọc nhi chỉ muốn hỏi nàng vì sao lại ở đây.”
Giữa mày kiếm lộ ra một tia mệt mỏi, hồi lâu mới nói: “Nhốt nàng vào trong Đông viện đường, không có sự cho phép của trẫm không được đi ra không được gặp bất luận kẻ nào.”
Nhìn nàng bị kéo ra ngoài, nữ tử đắc ý dương dương mi, định kéo cánh tay nam nhân, nhưng nhìn thấy khuôn mặt lạnh nhạt của nam nhân, thân thể cứng lại, “Hoàng huynh, đã rất lâu ngươi chưa tới thăm Ngọc nhi.”
Nam nhân nhíu mày, đầu ngón tay ấn trên nốt ruồi đỏ, giọng nói lộ ra sự mệt mỏi: “Trẫm mệt mỏi, ngươi trở về đi.”
Ư Ư: Chị Ngư sợ nhất cái gì???