Hội đèn lồng đã tới giờ thả đèn, trên đài cẩm thạch giữa đường, đặt một chiếc đèn lớn nhất, được người thợ nổi tiếng nhất chế tạo, hình thức trang trí đều là dùng cây điệp mộc thượng đẳng, dùng nước mắt giao nhân trang trí, sau khi thắp sáng sẽ bay lên cao, tất cả dân chúng trong Mặc Li quốc đều có thể nhìn thấy, thăng nhập trời cao, thật lâu cũng không tắt.
Trong truyền thuyết, nếu thành kính hứa nguyện, thần tiên trên Thiên cung sẽ thực hiện nguyện vọng của ngươi.
Thẩm Ngư nghe người bán đèn nói, cầm hoa đăng hình hoa sen kéo góc áo Bạc Ngôn Thần, “A Ngôn, ngươi có hứa nguyện không?”
Bạc Ngôn Thần như nghe thấy chuyện cười, khóe miệng châm chọc chợt lóe rồi biến mất, mấy lão nhân trên Thiên cung, sẽ thực hiện nguyện vọng của ngươi? Bọn họ tu luyện còn không kịp đâu, đâu rảnh quản chuyện nhân gian.
Hơn nữa, nguyện vọng của Bạc Ngôn Thần hắn cần người khác thực hiện? Không cí thứ hắn không chiếm được.
Nhưng……
Bạc Ngôn Thần cúi đầu, nhìn đôi mắt mong chờ của nàng, hắn đột nhiên hỏi: “Nàng muốn hứa nguyện điều gì?”
Thẩm Ngư nhấp nhấp miệng, ngẩng đầu cười nói, “Ta hy vọng có thể khôi phục ký ức a, có thể nhớ tới chuyện đã cứu A Ngôn.”
A Ngôn tốt với nàng như vậy, sao nàng lại có thể quên chuyện trước kia.
Rõ ràng nên vui vẻ? Nhưng trong mắt A Ngôn nói cũng không phải nàng a, tựa như đang nhìn người khác, người kia là nàng khi có ký ức, không phải người đã quên A Ngôn.
Bạc Ngôn Thần ngây người, đôi mắt nhìn chằm chằm nàng, đáy mắt cất giấu bi thương không muốn người khác nhìn thấy.
Một tiếng hoan hô làm đường phố càng thêm náo nhiệt, trản thiên đèn chậm rãi bay lên không trung, mọi người dần dần an tĩnh lại, chuyên chú nhìn chiếc đèn kia nhắm mắt lại, thành kính hứa nguyện, bầu trời đầy sao hóa thành một dải ngân hà, ngửa đầu nhìn, một cảnh đẹp rung động lòng người.
Nàng cũng nhắm hai mắt lại, ánh mắt Bạc Ngôn Thần dừng lại trên hàng mi dài của nàng, nhấp nháy nhấp nháy hấp dẫn hắn duỗi tay đụng vào.
Thẩm Ngư hứa nguyện xong định mở mắt ra, đôi mắt lại ngứa, mở ra lại thấy một bàn tay to che lại hai mắt của nàng, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp: “Có muốn chạm vào trản thiên đèn không?”
Thẩm Ngư mở to hai mắt, ngăn lại cảm xúc kích động, “Muốn.”
“Ôm chặt ta.”
Giọng nói khàn khàn giống như lông chim nhẹ nhàng lướt qua trái tim Thẩm Ngư, mê hoặc mà vươn tay vòng qua hông người bên cạnh, bàn tay to che mắt nàng đã rời đi, nàng cũng không phát hiện.
Tiếng gió lướt qua tai, mang theo hơi lạnh, cơ thể hơi run rẩy làm Thẩm Ngư nhìn rõ ràng, sau khi thấy cảnh tượng xung quanh, thiếu chút nữa nhũn chân.
Nàng đang được Bạc Ngôn Thần ôm vào trong ngực, mà bên dưới là trản thiên đèn đang bay lên.
Điều ngạc nhiên chính là chiếc đèn có thể chịu được trọng lượng của bọn họ, không bị ảnh hưởng mà vẫn tiếp tục bay lên, dường như có thể với tới ánh sao, mà mặt đất bên dưới càng ngày càng mơ hồ, cho đến khi bị sương mù che khuất chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn.
Thẩm Ngư giống như đang nằm mơ ngó trái ngó phải, khiếp sợ không khép được cằm.
Bạc Ngôn Thần ở một bên kéo nàng mới không ngã xuống, ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, xoa xoa đầu nàng, nói: “Thế nào, có thấy vui không?”
Ư Ư: Ngư tỷ nghĩ A Ngôn là gì(là ai)???