Người tới không có ý tốt.
Thẩm Ngư nhìn đao trong tay chúng, nhỏ giọng nói bên tai hắn, “A Ngôn, chúng ta mau bay lên, bọn họ có đao.”
Bạc Ngôn Thần biết những người này là ai phái tới, xử lý bọn họ dễ như trở bàn tay, nhưng hiện tại không được, thời gian hắn ở chung với nàng không nhiều lắm, không thể lãng phí thời gian với những người này.
Đầu ngón tay hơi cong, uy áp che trời lấp đất tỏa ra, hắc y nhân vây quanh bọn hon nháy mắt hóa thành một vũng máu loãng, khi Bạc Ngôn Thần đi về phía trước, máu loãng trên mặt đất thế nhưng chậm rãi ngưng tụ, hóa thành hình người.
Chen chúc hướng tới Bạc Ngôn Thần, đao quang kiếm ảnh, Bạc Ngôn Thần bảo vệ nàng trong ngực, giơ tay một chưởng, hắc y nhân lại hóa thành một vũng máu loãng.
Thẩm Ngư kinh hoảng ghé vào trong lòng ngực hắn, nhắm chặt hai mắt nghe tiếng động bên tai.
Bạc Ngôn Thần nhíu mày lại, lạnh lùng nhìn vũng máu loãng trên mặt đất, mắt thấy chúng chậm rãi hóa thành hình người.
Đám hắc y nhân này căn bản không phải người, mà là hồn, không có tình cảm không có thân thể, nhưng vô hạn tái sinh, lấy giết người làm mắt, vũ khí bí mật của một gia tộc.
Không nghĩ tới sẽ phái tới giết hắn.
Thật là để mắt phế vật kia.
Bạc Ngôn Thần nâng tay lên, lòng bàn tay xuất hiện ánh sáng xanh, nhanh chóng hướng tới vũng máu trên mặt đất, giống như ném bật lửa vào dầu bùng cháy.
Ôm nàng trở lại tẩm cung, còn chưa được bao lâu, đau đớn quen thuộc từ trán lan tới toàn thân, Bạc Ngôn Thần quỳ một gối xuống đất, che trán thở dốc.
Thẩm Ngư chạy đến bên cạnh hắn đỡ hắn lên, lại bị hắn ấn xuống mặt đất, Bạc Ngôn Thần một tay chống bên người nàng, đôi mắt đỏ đậm tới gần đôi mắt của nàng, kéo ra miếng vải đen trên trán, lộ ra đồ án yêu dị, “Nhớ kỹ đồ án này, ngày mai người kia nếu không có đồ án này, không phải ta.”
Thẩm Ngư nghe thế mộng bức, ngây người, cảm giác ấm áp kề sát trán nàng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn, trái tim dường như ngừng đập, nàng giữ chặt quần áo trước ngực hắn, nửa ngày sau, nam nhân mới ghé vào trên người nàng nặng nề ngủ.
Ngón tay Thẩm Ngư chạm vào trán, cảm giác ấm áp tựa hồ còn tồn tại, vứt đi không được làm trái tim không khống chế được nhảy lên.
Ngày hôm sau.
Trong mật thất tối tăm, ngọn nến phản chiếu một bóng người.
“Ngươi nói người kia mang nàng đi ngắm đèn?”
“Đúng vậy, chủ nhân.”
Nam nhân ngồi trên ghế chống cằm, giữa khuôn mặt lộ ra sự mệt mỏi và kinh ngạc, “Còn có chuyện gì?”
“Người kia đối nàng là nói gì nghe nấy, giống như……”
“Giống như gì?”
“Giống như thê tử của mình.”
Đôi mắt hẹp dài của nam nhân nheo lại, nốt ruồi đỏ giữa mày cũng không ảnh hưởng tới khí chất thanh lãnh kia, đôi mắt không thể tin tưởng mà mở to, tựa như đang tiêu hóa lời người kia vừa nói.
Từ khi nào Bạc Ngôn Thần phát hiện trong thân thể hắn có một người khác tồn tại, sau khi mặt trời xuống núi, nốt ruồi đỏ giữa mày hắn đều sẽ kịch liệt đau đớn, ngày hôm sau tỉnh lại, hắn phát hiện hắn lại ở một nơi không biết.
Sau đó hắn bồi dưỡng một người giám sát hướng đi của người kia, lại phát hiện một tin động trời.
Có một linh hồn dùng chung thân thể với hắn, linh hồn kia thập phần tàn bạo, giết hại rất nhiều người, bao gồm người phản đối hắn đăng cơ, người có ý định giết hắn.
Ư Ư: Sáng hôm sau Ngư tỷ gặp những ai??? ( người)
P/s: Chỉ chấp nhận đáp án đầu tiên comt thôi nhá
P/s: Ủng hộ hố mới của bạn edit dễ thương chăm chỉ nào, hôm nay post chương đầu tiên