Khi tiếng chuông hết tiết vang lên, phía sau vang lên tiếng bàn ghế ngã xuống rầm rầm, dọa đến người ngồi gần đó.
Mọi người xoay người, đã thấy Nghiêm Viêm đá bàn của hắn, mấy quyển sách trong ngăn bàn rơi xuống đất, cả người phát ra khí đen làm mọi người phải cúi đầu, không dám nhìn thẳng khuôn mặt hắn.
Vừa rồi nhận được tin nhắn của một người, Nghiêm Viêm mới biết được là ai mách lẻo, mẹ nó, thằng đó gan cũng lớn, dám mách lẻo cho thầy chủ nhiệm.
Vừa định đi ra ngoài, cánh tay đã bị người giữ chặt, Nghiêm Viêm không kiên nhẫn quay đầu, muốn nhìn xem là đứa nào không muốn sống kéo tay hắn.
Lại nhìn thấy một khuôn mặt bình tĩnh, đôi mắt như những vì sao trên trời nhìn hắn, rõ ràng hai người không phải là người cùng thế giới, thế nhưng Nghiêm Viêm muốn kéo cô vào thế giới của hắn, muốn để đôi mắt không gợn sóng của cô thay đổi vì hắn.
Ý tưởng này tới rất đột nhiên, trái tim Nghiêm Viêm đập một cách không bình thường, bỗng truyền tới sau tai làm tai hắn nóng lên.
"Tớ không nói cho thầy chủ nhiệm biết." Lý Tiểu Ngư thu tay, mí mắt hơi rũ, hàng mi dài tạo thành bóng đen nho nhỏ trên khuôn mặt, ánh mắt chuyển qua sách vở trên mặt đất, cúi người nhặt lên.
Nghiêm Viêm lãnh đạm nga một tiếng.
Hắn không nghĩ tới cô sẽ giải thích chuyện này với hắn, là sợ hắn hiểu lầm sao? Là...... Để ý hắn?
Khi suy nghĩ này xuất hiện, hắn lập tức áp xuống, cô có để ý hắn hay không thì liên quan gì tới hắn
Cái bàn trở về nguyên dạng, Lý Tiểu Ngư về chỗ.
Mọi người nhìn Nghiêm Viêm ban đầu tức giận ngập trời lúc này lại thành thật ngồi trên ghế, đầu gác trên cánh tay, dường như đang ngủ.
Không khỏi kinh ngạc cảm thán lớp phó kỷ luật đúng là không phải người thường a.
Chỉ có Mẫn Thụy nhìn thấy Nghiêm Viêm đang bấm di động, trả lời tin nhắn.
Nghiêm Viêm: Giữa trưa tao sẽ tới dạy dỗ thằng đó.
xx: Anh Viêm, lúc này thằng đó nhất định đang ở quán quà vặt, không đánh sao? Có phải ông thầy kia lại kéo dài thời gian?
Nghiêm Viêm: Không phải, có chút việc, giữa trưa đi.
Bởi vì buổi chiều tan học bị chủ nhiệm lớp gọi vào văn phòng, khi về nhà sắc trời đã hơi tối.
Ra cổng trường chẳng còn ai, ánh hoàng hôn chiếu xuống đường, rẽ một lần đã đi tới bờ ruộng.
Chỗ rẽ rất tối, Lý Tiểu Ngư còn chưa đi vào, đã nhìn thấy mấy điểm hồng hồng, lập lòe trong ngõ nhỏ đen nhánh.
Loáng thoáng nhìn thấy vài người dựa vào tường, đồng thời cũng nhìn thấy cô, dẫm tắt tàn thuốc, chậm rãi đi tới.
Lý Tiểu Ngư cảm thấy mấy người kia không có ý tốt, lui về phía sau vài bước, đôi mắt nhìn xung quanh.
"Lý Tiểu Ngư, cuối cùng cũng bị tao bắt được!" Người nói chuyện là Mẫn Thụy, đắc ý cong cong khóe miệng, gập tay kêu tách tách, ánh mắt hiện lên một tia lệ khí.
Gã muốn dạy dỗ con bé này rất lâu rồi, bởi vì nó, Mẫn Thụy không thể đi quán net, chỉ sợ bị báo cáo, lại bị ông già kia phê bình, đáng sợ nhất chính là gọi ba gã tới, bị ăn đòn không sao, nhưng không có tiền tiêu vặt trong một tuần.
Lý Tiểu Ngư không cử động, nhìn mấy nam sinh vây quanh cô, sắc mặt bình tĩnh, "Cậu là bạn cùng bàn của Nghiêm Viêm?"
"Đúng vậy, anh Viêm cũng nhìn mày không vừa mắt." Mẫn Thụy nói tiếp: "Không muốn bị bọn tao bắt nạt, thì sau này không được báo cáo với chủ nhiệm."
Lý Tiểu Ngư lắc đầu: "Các cậu không vi phạm kỷ luật, tôi sẽ không báo cáo với thầy."