Nghiêm Viêm đột ngột nói: "Nếu tôi bị cảm nhiễm, em có lo lắng không?"
Những lời này nghe vào trong tai Lý Tiểu Ngư có chút kỳ quái, lại không biết kỳ quái ở đâu, cô không nghĩ quá nhiều, ngữ khí đương nhiên: "Lo lắng a."
Nghĩ nghĩ lại nói: "Cậu sẽ không cảm nhiễm, giáo sư Nghiêm sao có thể bị cảm nhiễm, giáo sư Nghiêm lợi hại như vậy mà."
Lý Tiểu Ngư ở nhà hắn ở lâu như vậy, sau đó mới biết được Nghiêm Viêm là giáo sư sinh vật ở trường đại học hàng đầu thành phố H, rõ ràng trẻ tuổi như vậy, mà đã là giáo sư.
Nghiêm Viêm nghe vậy ý cười dưới đáy mắt càng ngày càng đậm, còn mang theo cảm xúc gì đó nhưng lại bị mắt kính che đi, ngón tay xuyên qua mái tóc mềm mại của cô, xoa xoa.
Lý Tiểu Ngư muốn tránh cũng không kịp, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Nghiêm Viêm càng ngày càng thích sờ đầu cô, giống như cô sờ đầu mèo nhỏ, cô lại không phải mèo......
Buổi tối ăn đồ ngọt Nghiêm Viêm làm, Lý Tiểu Ngư ăn ngon đều sắp thăng hoa.
Liếm liếm lợi, cô nhìn thuốc trong tay Nghiêm Viêm, ngượng ngùng nói: "Có thể không bôi hay không, lợi đã không đau."
Từ khi nói cho Nghiêm Viêm biết lợi của cô bị nhiễm trùng, không biết Nghiêm Viêm lấy thuốc ở đâu, sáng tối nhỏ một lần, tuy tác dụng chậm, nhưng qua một tháng, lợi của cô đã không đau nữa, ngay cả khi ăn nhiều đồ ngọt cũng không đau, đúng là thần kỳ.
Nghiêm Viêm đeo kính, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo sự xâm lược, đôi mắt hẹp dài sâu không thấy đáy, nhưng lúc này lại tràn đầy ôn nhu, ngón tay vỗ trên ót của Lý Tiểu Ngư, lòng bàn tay ấn lên môi, ý bảo cô há miệng.
Lý Tiểu Ngư nhìn hắn dựa vào rất gần rất gần, trên môi lạnh băng quấy rầy suy nghĩ, nghe lời há miệng, cảm thấy thuốc được nhỏ xuống, cũng không đắng, mà lại hơi ngọt.
Nhưng mỗi lần nhỏ đều phải nhỏ nửa tiếng, hắn dựa vào rất gần, hơi thở và đôi mắt sâu thẳm nóng bỏng, đều làm Lý Tiểu Ngư cảm giác cả người khác thường.
Không biết qua bao lâu, Lý Tiểu Ngư cảm thấy hơi mỏi miệng, người nọ mới dừng lại, chậm rãi thu tay lại, khi bàn tay rời đi không biết có phải là ảo giác của cô không, mà nhẹ nhàng vuốt ve.
Nghiêm Viêm đậy nắp thuốc, nói: "Em thường xuyên ăn kẹo, ngày nào cũng phải nhỏ thuốc."
"Nếu không sẽ tái phát, về sau sẽ không thể ăn đồ ngọt nữa." Giống hệt bác sĩ đang khám bệnh.
Lý Tiểu Ngư gật đầu như đảo tỏi, bất chấp khó chịu, ngón tay cầm lấy ống tay áo của hắn: "Nhỏ, tớ nhỏ."
Không bao giờ có thể ăn đồ ngọt, đó là ác mộng của cô.
Nghĩ cũng không dám nghĩ tới những ngày tháng không có đồ ngọt.
Đắm chìm trong suy nghĩ Lý Tiểu Ngư không thấy đáy mắt Nghiêm Viêm u ám lập loè, giống như một ngọt lửa đốt chát cho đến khi huy diệt.
-
Ngày tháng bình thường kéo dài giờ biểu chiều ngày thứ bảy, Lý Tiểu Ngư ôm mèo định ra ngoài, mấy vị khách không mời lại xuất hiện.
Hai người đàn ông, một người phụ nữ, còn có một ông già.
Người đàn ông mặc tây trang màu đen là bảo tiêu đứng ở cửa hai bên, ông cụ tóc trắng xoá, hai mắt không vẩn đục, mà thoạt nhìn rất có thần và uy nghiêm. Mà người phụ nữ còn lại thì đeo kính, tầm hơn ba mươi tuổi, minh diễm động lòng người, nhưng lại lạnh như băng đứng đó.
Lý Tiểu Ngư không khỏi ôm chặt mèo nhỏ trong tay, hơi hơi hé miệng hỏi: "Mọi người muốn mua đồ ngọt sao?"
Ông cụ rõ ràng không muốn nói chuyện, nhắm mắt lại ngồi trên ghế, biểu tình lộ ra sự mệt mỏi.
Chương này là chương bù nhá!