Vừa mới nói xong, lại nhìn thấy khuôn mặt gần trong gang tấc của cô bé, con ngươi lập tức co rụt lạo, lui về phía sau một bước cách xa cô.
Thẩm Ngư không phát hiện dị thường của hắn, nghĩ mấy người kia đã chạy gần đến đây, nói với hắn: “Cậu đi theo tôi.”
Dứt lời, cô đi về phía đầu ngõ, đi đến chỗ rẽ, thật cẩn thận ló đầu ra, quả nhiên nhìn thấy một người áo đen đi về phía này.
Thẩm Ngư vội vàng kéo Mộ Cung Mặc chạy vào trong, chạy đến chỗ thùng rác ngồi xổm xuống.
Mộ Cung Mặc ngửi thấy mùi rác rưởi, định đứng lên nhưng bị Thẩm Ngư bên cạnh kéo xuống, còn bị bịt kín miệng.
Vừa muốn giãy giụa, lại nghe thấy những tiếng bước chân vội vàng, càng đi càng gần, dừng lại tại chỗ thùng rác mà bọn họ đang ngồi.
Mộ Cung Mặc kinh ngạc, từ giữa hai khe hở của thùng rác, hân nhìn thấy bóng đen đi tới đi lui.
“Mẹ nó, rõ ràng em vừa mới nhìn thấy đứa bé kia, nháy mắt đã không thấy đâu!”
“Vâng vâng vâng, lão đại, em đã biết.”
Dứt lời, tiếng bước chân càng lúc càng xa, rời đi.
Thẩm Ngư nhìn nhìn bốn phía, sau khi an toàn, vừa muốn trêu chọc người bên cạnh một chút,cúi đầu lại nhìn thấy khuôn mặt sợ hãi của hắn.
Nhấp nhấp miệng, Thẩm Ngư duỗi tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: “Không có việc gì, người kia đã đi rồi.”
Mộ Cung Mặc ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy sợ hãi cùng hoang mang, “Đứa bé người kia muốn tìm là tôi sao?”
Thẩm Ngư: “Cậu nói xem?”
Mộ Cung Mặc trừng mắt, dùng sức lắc đầu, “Vì sao muốn bắt tôi? Tôi không có quen biết hắn ta?”
Hắn chỉ là một đứa bé, Thẩm Ngư thở dài một hơi, trong cốt truyện những việc hắn làm với nguyên chủ là sau khi lớn, cũng không phải hắn bây giờ.
Nguyên chủ có kết cục như vậy, Mộ Cung Mặc chỉ là một mồi lửa, nguyên nhân chính là do cha mẹ của nguyên chủ, hai người kia sống trong tự trách, thờ ơ với nguyên chủ.
Thẩm Ngư trong lòng một tia thành kiến cuối cùng không còn, duỗi tay cầm lấy tay hắn, trấn an nói: “Cậu yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ cậu.”
Mộ Cung Mặc kinh ngạc ngước mắt, ngơ ngẩn nhìn cô.
Thẩm Ngư nắm hắn đi ra ngoài, hệ thống thanh vang lên.
【 Đoạn này trong cốt truyện không thể thay đổi được, ký chủ, Mộ Cung Mặc cần thiết trải qua giai đoạn này, cốt truyện sau này mới có thể phát triển. 】
“Tôi biết.”
Quả nhiên, bọn họ không đi được bao lâu, đã có người vây quanh họ.
Một người đàn ông cầm ảnh chụp nhìn nhìn, đôi mắt dừng ở trên người nam hài, quả quyết nói: “Chính là nó, mang nó đi!”
Mộ Cung Mặc hoảng sợ nhìn những người đi tới, tay nắm Thẩm Ngư thật chặt.
Thẩm Ngư hét to, “Cứu mạng a! Cứu mạng a! Cứu mạng a!”
Người mặc áo đen tiến lên đá bọn họ, hai người ngất trên mặt đất không nhúc nhích.
“Lão đại…… Cô bé này……”
Người cầm đầu nhìn hai bàn tay nắm chặt, cau mày, trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Đều mang đi!”
“Vâng, lão đại!”
*
Bóng đêm ngày hè mang đến từng cơn gió mát lạnh, xuyên thấu qua cửa sổ nhỏ hẹp thổi vào kho hàng âm u, bọc một tầng ánh trăng, xua tan vài phần bóng tối.
Trên sàn xi măng có hai đứa trẻ, một nam một nữ, tay chân đều bị dây thừng trói chặt.
Lúc Thẩm Ngư tỉnh lại, cổ truyền đến từng đợt đau đớn, kêu một tiếng, cô muốn nói gì đó, miệng lại bị nhét giẻ.
Hồi lâu sau mới thanh tỉnh, Thẩm Ngư theo ánh trăng nhìn kho hàng trống rỗng, cái gì cũng không có, chỉ có cô cùng Mộ Cung Mặc.
Cậu bé cũng không biết thế nào, nằm trên mặt đất không nhúc nhích, nếu không phải ngực phập phồng, Thẩm Ngư đều cho rằng hắn đã chết.
Đỡ tường ngồi dậy, Thẩm Ngư xem lịch, hôm nay là ngày tháng , cuối tuần, hiện tại đã rưỡi, còn hai tiếng nữa, bọn bắt cóc sẽ gọi cho cha Mộ Cung Mặc, sau đó cắt một miếng thịt trên cổ tay Mộ Cung Mặc.